Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi

Bảo Bảo, Thân Chủy Nhi - Chương 40: Thất kinh tâm




Đê được tu bổ xong, nước đã rút xuống, Rừng Tinh Linh cũng đã khôi phục lại sức sống như xưa, mấy người Phong Vô Uyên liền thu thập hành trang trở về Phượng tộc.

Phẩy tay bảo các tinh linh đừng tiễn nữa, mọi người cưỡi linh thú thả chậm cước bộ dạo quanh rừng, thưởng thức thanh âm thanh thúy dễ nghe của đám chim chóc quanh quẩn, khiến người ta có cảm giác rất thư thái.

“Giá giá…..”Đồng âm non nớt vang lên, trong suốt động lòng người.

Thiên hạ nho nhỏ ngồi trên lưng linh thú đỏ như lửa, tay nắm lấy bờm Hỏa Vân, hai chân ngắn củn không ngừng thúc vào người nó.

Phong Vô Uyên không cưỡi linh thú, ngược lại đi ở bên cạnh, nhìn đứa nhỏ đang hồ nháo trên lưng linh thú, trong mắt hiện đầy vẻ sủng nịch.

Linh thú bị đứa nhỏ cưỡi ở trên lưng hiện tại hữu khẩu nan ngôn (có miệng nhưng không thể nói nên lời), chỉ có thể gồng cứng thân thể, phóng hoãn cước bộ, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận một chút đứa nhỏ ngồi trên lưng sẽ ngã xuống, đến lúc đó chủ nhân sẽ đem xương của nó mà nghiền thành tro nha.

“Vô Uyên Vô Uyên, ngươi lên đi.” Rốt cục đã chơi đủ, vật nhỏ vẫy tay bảo nam nhân cưỡi cùng mình.

Y tổng cảm thấy con linh thú này khi được Phong Vô Uyên cưỡi sẽ đi nhanh hơn, nhưng đến lúc y cưỡi thì lại chậm như rùa.

“Nhóc con không chơi nữa sao?”

Phong Vô Uyên xoay người một cái liền đã tọa ngay trên lưng Hỏa Vân, thân thủ đem đứa bé đang dính trên lưng ngựa ôm vào lòng.

“Không chơi nữa, Vô Uyên, chúng ta phải về nhà sao?” Sau khi bước vào thế giới này, Phượng lâu hiện tại chính là nhà của Đoan Mộc Ngưng.

“Tạm thời không quay về, chúng ta trước đến Phong Duyên Thành ngao du, vật nhỏ từ sau khi đi vào thế giới này, trừ bỏ Phượng tộc, đều chưa từng đi.” Phong Vô Uyên nhẹ nhàng nói.

Hắn không thích xuất hiện ở chốn đông người, nhưng nhóc con này là một cục cưng cực hiếu động, hơn nữa bây giờ là đầu hạ, ngày hội kia ở Phong Duyên Thành tựa hồ cũng là ngày hôm nay.

“Được a!!” Đối với đại lục Thiên Vực, Đoan Mộc Ngưng rất ngạc nhiên, ánh mắt cô lỗ lỗ vòng vo chuyển, lại hỏi: “Vô Uyên, Phong Duyên Thành kia có phải thuộc Phượng tộc không?”

“Không, Phong Duyên Thành không thuộc Phượng tộc, cho dù thành này cũng ở phía nam.” Phong Vô Uyên lắc đầu.

Định nghĩa tộc, thành, trấn, thôn ở đại lục Thiên Vực rất rộng, thành cho dù ở gần tộc cũng chưa chắc là thuộc sự quản hạch của tộc đó.

“Cảm thấy các ngươi ở đây rất phiền toái.” Đoan Mộc Ngưng nhăn mặt nhăn mày.

“Hoàn hảo.” Ôm nhóc con, hôn lên cái miệng nộn nộn kia một cái.

Ngọt ngào, rất cảm động.

Bước vào Phong Duyên Thành, Phong Vô Uyên dẫn mấy người Điện Vũ đến trọ trong một khách điếm.

Ngồi ở trên giường, Đoan Mộc Ngưng khiến sợ trợn to đôi mắt xinh đẹp nhìn cái cảnh trước mặt.

Nam nhân tóc đỏ đang dụng ma pháp đem chất lỏng gì đó vẽ loạn lên tóc, tóc đỏ dần dần trở nên đen nhánh.

Sau khi nhuộm đen tóc xong, Phong Vô Uyên không thèm quan tâm cái trợn mắt của đứa nhỏ, bắt đầu cởi bỏ một thân hồng y, từng kiện từng kiện quần áo rơi xuống đất, lộ ra dáng người thon dài lại rắn chắn, giống như từng tấc từng tấc da đều được điêu khắc mà thành, mỗi một phân đều hoàn mỹ đến không thể hoàn mỹ hơn.

Đoan Mộc Ngưng đực mặt nhìn trân trối, đến khi phát hiện Phong Vô Uyên cởi đồ, mặt không khỏi nóng đỏ lên, lấy tay che mắt.

Thật là, thấy thế nào cũng là người hiện thế bọn hắn bảo thủ hơn người ở đại lục này nha, Vô Uyên như thế nào lại có thể coi y không ra gì mà cởi đồ ngay trước mặt y vậy.

Phong Vô Uyên vừa thay đồ xong, liền thấy vật nhỏ lấy tay che mắt, từ kẽ hở của mấy ngón tay mà tiếp tục nhìn đến ngẩn người, đến khi bị hắn phát hiện ra, lập tức khép tay lại.

“Ngưng Nhi nếu muốn nhìn liền nhìn, ta cho phép.” Nhóc con này thật sự là càng ngày càng đáng yêu.

“Ta…… Ta mới không có…… Nhìn lén……” Không đánh đã khai.

“Không có sao?” Khuynh thân đem thiên hạ trong lòng phóng trở lại lên giường, thân hình thon dài áp xuống, kéo cái tay đang che mắt xuống.

Đôi mắt đen xinh đẹp mang theo một tia bối rối, gương mặt trắng trẻo hơi hơi ửng hồng, Đoan Mộc Ngưng hiện tại làm cho người ta không thể kháng cự được vẻ dụ hoặc này.

“Vật nhỏ, ngươi đúng là tiểu yêu tinh.” Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên cái trán trơn bóng, từ từ trượt xuống dưới.

“Ngưng Nhi không phải là yêu tinh….. Ngưng Nhi là phượng…..”

Còn chưa có nói xong, cái miệng nhỏ nhắn đang kháng nghĩ đã bị bạc thần kia hôn lên.

Không giống như những cái hôn môi trước kia, nụ hôn này của Phong Vô Uyên mang theo cảm xúc bá đạo cùng xâm lược, Đoan Mộc Ngưng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy liền đơ người.

“Vô…… Ngô……”

Cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé ra, chuẩn bị la lên, cái lưỡi kia nháy mắt đã khai mở hàm răng nho nhỏ mà tham nhập vào bên trong cái miệng ôn nhuận.

Thật ngọt, muốn…… Muốn càng nhiều càng nhiều……

Một giọt lệ trong suốt từ khóe mắt Đoan Mộc Ngưng tuôn ra, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu xuống, óng ánh long lanh.

Phong Vô Uyên ý loạn tình mê vừa mở mắt ra liền nhìn thấy đứa nhỏ bị mình đặt dưới thân mặt mũi đỏ bừng, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống, động tác nhất thời dừng lại.

Trời ạ, hắn đang làm cái gì.

Trong lòng kêu khẽ một tiếng, Phong Vô Uyên buông thiên hạ dưới thân ra.

Đoan Mộc Ngưng sợ hãi, cảm giác được người phía trên thả lỏng, liền theo bản năng lui ra, thân mình nho nhỏ nhu nhược mảnh khảnh khẽ run rẩy.

“Ngưng Nhi……”

Nhìn thiên hạ be bé mà hắn luôn dùng tâm che chở sủng ái run rẩy, tâm Phong Vô Uyên đau buốt như bị xé nát ra.

“Thực xin lỗi……” Nhẹ giọng thấp nam.

Đây là lời xin lỗi đầu tiên của hắn, Đoan Mộc Ngưng là người đầu tiên cũng là người duy nhất được nghe.

Vươn tay ra, sắp chạm đến thân mình nho nhỏ vẫn còn run rẩy kia, lại dừng lại.

“Hôm nay Phong Duyên Thành có Tết hoa đăng, ta bảo Điện Vũ dẫn ngươi đi.” Thu hồi tay lại, Phong Vô Uyên xoay người rời đi.

Thân mình nhỏ nhỏ cuộn nằm trên giường, không phải có phải vì thiếu cái ôm ấp ấm áp kia không, cơn run rẩy càng lúc càng rõ ràng.

……

“Tiểu công tử, ngươi thích cái gì liền nói cho Điện Vũ biết, Điện Vũ mua cho ngươi.” Bàn tay thon dài nắm lấy cái tay mềm nho nhỏ của Đoan Mộc Ngưng, Điện Vũ cúi đầu nói với đứa nhỏ.

Đoan Mộc Ngưng trừ bỏ việc thích dính ở trong lòng Phong Vô Uyên, bình thường rất ít khi cho người khác ôm, dù là Điện Vũ cận vệ của Phong Vô Uyên, cũng không thường ôm y.

Thiên hạ nho nhỏ tùy ý để Điện Vũ nắm tay mình dắt đi, đối với lời nói của Điện Vũ, cư nhiên lại không có lấy một tia phản ứng, biểu tình lăng lăng ngốc ngốc hoàn toàn không giống như ngày hường.

“Tiểu công tử….” Điện Vũ nhíu mày, dừng chân khẽ gọi.

“Ách?” Đứa nhỏ nãy giờ đang ngẩn người cuối cùng cũng nghe được tiếng Điện Vũ gọi, hơi giật mình, bừng tỉnh, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên: Điện Vũ có chuyện gì sao?”

“Ai….. Tiểu công tử ngươi đúng là không có nghe lấy Điện Vũ ta nói một chữ nào hết.” Khẽ thở dài một hơi, nhìn đứa nhỏ xinh đẹp tinh xảo không tươi cười giống như ngày thường, Điện Vũ ngồi xổm xuống: “Tiểu công tử và chủ tử có phải đã phát sinh chuyện gì hay không?”

Phượng Quân rõ ràng là muốn mang tiểu công tử đến Phong Duyên Thành du ngoạn, nhưng lúc ở khách điếm, Phượng Quân lại đột nhiên chạy đến phòng y, bảo y bồi Đoan Mộc Ngưng dạo phố, còn mình thì lại không đi.

Tác phong này của Phong Vô Uyên, đối với Đoan Mộc Ngưng, rất không thích hợp.

Đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt màu lam nhạt của Điện Vũ, qua một lát, Đoan Mộc Ngưng cúi mặt xuống.

“Không….. Không có việc gì…..” Thanh âm rất nhỏ, mặt càng cúi xuống thấp hơn.

Y và Phong Vô Uyên rốt cục là phát sinh sự tình gì, ngay cả chính y cũng không hiểu.

Nhớ tới việc xảy ra ở khách điếm, cái hôn của Phong Vô Uyên, y liền bối rối không biết phải làm sao, nhưng bên trong cảm giác bối rối ấy, tựa hồ còn có thứ cảm giác gì đó mà y vẫn chưa hiểu ra….

Phụ hoàng chưa có dạy hắn mấy chuyện liên quan như vậy nha….

Nghĩ nghĩ, gương mặt non nớt kia lại càng thêm thâm trầm, một vài đóa hỏa diễm quỷ dị xuất hiện sau lưng.

Những thứ trôi trôi nổi nổi quỷ dị bay xung quanh đứa nhỏ khiến người đi ngang qua đều phải né tránh, bọn họ hoàn toàn không hiểu tiểu hài tử tóc đen hơn nữa còn thực đặc biệt này rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Người nào đi ngang qua đều phải ngoái đầu lại nhìn.

“Tiểu…… Tiểu công tử, chúng ta đi thôi……” Điện Vũ bạo hãn a, lôi kéo đứa bé vẫn còn có đám ma trơi bay xung quanh đi một mạch.

Tiểu công tử nhà bọn họ quả thực đi đến đâu cũng bị người ta chú ý……

Ngay lúc Điện Vũ lôi kéo Đoan Mộc Ngưng rời đi, không cẩn thận, đụng phải một người đang đi ngược hướng bọn hắn.

Một cái phản lực cực lớn đem Điện Vũ ném thẳng xuống đất, y còn chưa phản ứng kịp, cái người đụng vào y đã lên tiếng.

“Thật sự là đặc biệt, đứa nhỏ tóc đen mắt đen!”