Bảo Bối, Anh Nhớ Em! [H+]

Chương 45: Hoắc Viễn không nuôi những kẻ không có năng lực!




Written By Terryblackfox

Đã hơn một tuần kể từ ngày công ty thiết kế của Dạ Anh đi vào hoạt động.

Một tuần này, công việc không mấy bề bộn nhưng cũng đủ khiến Dạ Anh cô bận cả ngày.

Nhân viên ở đây cũng bắt đầu được tuyển chọn ngày một nhiều.

Dạ Anh hôm nay mới được một ngày về sớm. Cô lái xe về đến tầng hầm, vừa mới bước vào thang máy, tầm mắt Dạ Anh chợt nhẹ nhàng lay động. Tựa như cánh quạt nhỏ dày đẹp đến động lòng người bao phủ cặp mắt to tròn trong sáng. Cửa thang máy đóng lại, màn hình hiển thị thang số lên đến tầng 14.

Ting một tiếng.

Thang máy mở ra.

Dạ Anh không vội vào nhà. Vốn dĩ tầng này cũng không phải là tầng của nhà cô.

Bất chợt, Dạ Anh đứng lại, cô không quay đầu. Giọng nói mềm mại nhưng đầy lạnh lẽo vang lên.

" Ra đi! "

Dạ Anh nhìn khoảng không trước mặt. Đối phương vẫn cứng đầu không chịu ra mặt.

Chậc chậc...

Cũng không trách cô được.

Từ vách tường cách nơi Dạ Anh đứng khoảng năm trăm mét.

Một thân sát thủ mặc đồ đen từ trên xuống. Khăn bịt mặt che kín hết khuôn mặt hắn chỉ chừa đủ đôi mắt. Hắn ta vẫn đang quan sát nhất cử nhất động của cô.

Nghe Dạ Anh lên tiếng, hắn nhất thời giật mình nhưng cũng rất nhanh hồi phục lại.

Quả là người phụ nữ bên cạnh Lăng Mục thật không tầm thường. Bất quá, hôm nay cô ta đành phải làm con mồi của lão đại rồi.

Dứt dòng suy nghĩ, ngay khi hắn ta vừa muốn quay lại nhìn thì đột nhiên... Không một bóng người!

Ánh mắt hắn ta có chút hoảng hốt. Hắn cẩn thận đưa mắt khắp nơi dò tìm. Nếu đã biết hắn đi theo từ trước, hẳn là thân thủ cô gái này không tầm thường.

Bỗng, một bàn tay từ phía sau bám lấy vai hắn. Kèm theo một giọng nói tràn đầy vẻ hứng thú.

"Muốn chơi trốn tìm sao?"

Nói xong, Dạ Anh một bên môi nở nụ cười.

Hắn ta nhanh như cắt quay phắt người lại. Hai tay cũng nhanh chóng vung lên xuất quyền.

Chỉ là, chọn ngày không bằng gặp ngày.

Dạ Anh mặt vẫn không đổi. Nụ cười nhẹ bên môi cô vẫn còn đọng lại.

Ngay khi một quyền đó vừa tới, thân hình uyển chuyển nhẹ nhàng cử động một chút liền có thể dễ dàng né tránh.

Cứ như vậy suốt mười phút, Dạ Anh vẫn không xuất quyền. Thật ra trong đầu cô đã sớm chán những đòn hạ đẳng như thế này.

Nghĩ vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới vui vẻ cùng hắn ta chơi đùa lập tức đanh lại. Ánh mắt của cô cũng trở nên sắt bén hơn.

" Chơi như vậy đủ rồi. "

Dứt lời, không đợi cho tên sát thủ nghĩ ngợi. Hắn ta toan phóng phi tiêu ra tới, nhưng chưa kịp phóng ra thì đột nhiên cả người hắn đổ ập xuống, bên trong miệng cũng phun ra một ngụm máu đỏ.

Nhanh như cắt, không một ai có thể nhìn thấy.

Lúc này, Dạ Anh mới thu hồi tầm mắt. Sắc mặt cô lúc này chẳng còn một chút đùa bỡn như vừa rồi mà thay vào đó là khuôn mặt tràn ngập vẻ băng lãnh mà một thiếu nữ xinh đẹp như cô không nên có.

Tên sát thủ vừa trúng một mũi kim độc của Dạ Anh lúc này chết không kịp nhắm mắt. Cả người hắn ta co quắp lại. Dạ Anh từ từ tiến lại, cô ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Hẳn là bên trong người bất kì sát thủ của bang phái nào đó phái đi đều phải mang theo lệnh bài.

Rốt cục, từ trong người của hắn ta Dạ Anh lấy ra một tấm lệnh bài bằng gỗ.

Bên trên mặt khắc hình âm dương quái khí rất thần bí.

Nhìn vào chẳng có gì đặc biệt. Nghĩ cũng không nghĩ, Dạ Anh cô nhanh chóng rời khỏi nơi đó, ngay khi đi ngang qua khúc ngoặt liền tiện tay vứt lệnh bài vào sọt rác.

Truyện được đăng tải duy nhất trên Wattpad bởi tác giả Terryblackfox ngày 23/12/2018 .

Tập Đoàn Hoắc Viễn.

Bên trong phòng họp, Hoắc Dương Thần trầm ổn ngồi ở vị trí cao nhất. Ánh mắt sắc bén quét toàn bộ phòng họp khiến người ta không rét mà run. Trên nét mặt cơ hồ cũng không có một chút ý cười.

Toàn bộ những người ở đây đều là giám đốc của từng bộ phận trên khắp tất cả các công ty con của Hoắc thị, nhưng hiện giờ ngay đến mặt còn không dám ngẩng lên.

Trên mặt ai nấy đều nơm nớp lo sợ, mặt cắt đến không còn giọt máu.

Tổng giám đốc hôm nay... À không.

Phải là một tuần rồi! E là một tuần này cũng đủ khiến cho bọn họ ngay cả thở cũng không dám thở.

Tổng giám đốc quá đáng sợ!

Hoắc Dương Thần mặt vẫn không đổi. Giọng nói cực kì trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.

" Báo cáo đi. "

Ngay lập tức, toàn bộ khán phòng họp trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết.

Lần lượt từng người chuẩn bị tinh thần báo cáo kết quả cho tổng giám đốc, họ lật tài liệu cũng không dám lật mạnh. Sợ làm kinh động đến đến vị ôn thần này.

" Tổng giám đốc, bên phía các hạng mục đầu tư tiêu thụ đang có bước tiến triển. Thị trường tiêu thụ cũng ngày một nhiều. E là sắp tới sẽ mang lại khoản lời cùng to lớn cho Hoắc Viễn. Còn... "

" E là? "

Giám đốc bộ phận tiêu thụ đang báo cáo đột nhiên bị giọng nói trầm thấp của Hoắc Dương Thần làm cho khựng lại. Anh ta sớm đã sợ đến mức run rẩy.

" Tổng giám đốc tôi... "

" Điều tôi muốn nghe chính là kết quả. Quá trình như thế nào tôi không cần biết. Trong tuần này, tìm ra phương án đẩy mạnh các bộ phận khác. Nên nhớ, Hoắc thị không bỏ tiền nuôi những kẻ không có năng lực."

Hoắc Dương Thần nói xong, thân hình cao lớn của anh đứng dậy.

Lập tức toàn bộ những người có trong phòng họp vội vàng đứng lên, một mực khom lưng cung kính cúi chào.

Ngay khi Hoắc Dương Thần đã đi xa, bọn họ mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"Một tuần sao? Làm sao mà tìm ra phương án mới đây? "

" Lại phải tăng ca nữa rồi. "

Bỗng chốc toàn bộ căn phòng trở nên bùng nổ tiếng than vãn. Riêng Quân Phong từ đầu đến giờ vẫn im lặng đột nhiên nhếch miệng cười. Anh đứng dậy, hai tay đút vào hai bên túi quần. Giọng nói hào sảng khí vang lên.

" Cũng tại các ngươi lúc tổng giám đốc vắng mặt thì không chịu làm việc. Bây giờ các ngươi nói trách ai chứ? "

Nói xong, Quân Phong một câu cũng không nghe bọn họ trả lời. Anh xoay người đi đến phòng tổng giám đốc.

Cốc... Cốc... Cốc...

" Vào đi. "

Giọng nói lạnh lùng phát ra từ bên trong. Quân Phong lúc này mới dám đẩy cửa vào. Vào bên trong phòng, ấn tượng đầu tiên của anh là một dòng khí cực lạnh ập thẳng vào mặt khiến anh không rét mà run.

Phải... Chính là cái sát khí Hoắc Dương Thần đang tản ra kia kìa.

" Có chuyện gì? "

Hoắc Dương Thần vẫn không ngẩng đầu lên nhìn xem đối phương là ai. Tay vẫn cầm bút kí lên tập tài liệu.

" Hoắc Dương Thần, ngay đến tớ cậu cũng đừng lạnh nhạt như thế chứ? "

Dứt lời, Quân Phong thật hận không thể có cây kéo cắt luôn cái miệng của anh ta ngay lập tức. Kết quả thành công khiến không khí xung quanh đột ngột giảm mạnh.

Anh hắng giọng. Điều chỉnh lại giọng nói trở nên nghiêm túc.

" Được rồi. Bên phía BYG có ý muốn hợp tác với chúng ta. Bọn họ có vốn đầu tư muốn hợp tác với Hoắc thị. Đồng thời cũng muốn vận chuyển thông qua đường của chúng ta. Xem ra bên đó không muốn trở thành tầm ngắm của Hoắc thị. "

Dứt lời, Quân Phong trong lúc chờ đợi Hoắc Dương Thần trả lời thì cầm một quả cầu bản đồ thế giới lên nghịch ngợm.

Nhưng chờ mãi đến gần năm phút vẫn không thấy Hoắc Dương Thần có động tĩnh. Anh khó hiểu hỏi.

" Hoắc Dương Thần, cậu vẫn đang nghe tớ nói chứ? "

Quân Phong ánh mắt chăm chú nhìn Hoắc Dương Thần. Bỗng, Hoắc Dương Thần dừng lại động tác, ánh mắt lay chuyển sang vị trí bên cạnh, anh vẫn không ngẩng đầu nhìn Quân Phong, giọng nói đầy từ tính vang lên.

" Chuyện này giải quyết như thế nào còn cần phải hỏi tớ sao? "

Dứt lời, Quân Phong hận không thể té ngửa. Chỉ có một câu nói này có cần phải để anh chở cả nửa ngày sao? Công bằng ở đâu?

Nghĩ lại, chuyện này Hoắc Dương Thần hoàn toàn đúng. Loại chuyện này trước giờ sợ là không thể nào đến tai Hoắc Dương Thần. Anh còn phải giải quyết bao nhiêu chuyện quan trọng hơn. Còn chuyện này... Chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi.

" Hoắc Dương Thần, xảy ra chuyện gì sao? "

Lần này, Quân Phong bắt đầu ngay ngắn ngồi trên ghế đối diện với Hoắc Dương Thần. Ánh mắt anh hết sức tò mò dò hỏi.

Nhận thấy Quân Phong vẫn còn ở đó chưa chịu rời đi. Hoắc Dương Thần rốt cục cũng ngẩng đầu lên. Giọng nói vô cùng bình thản.

" Hình như cậu cũng nhàn rỗi quá đi? Nếu không có việc gì làm thì sang V thị trợ giúp Lâm Tịch Hào di. "

Một câu này nói ra, Quân Phong lập tức đứng lên phóng nhanh ra ngoài nhanh hết mức có thể. Sang V thị sao? Ai mà chẳng biết V thị là thị trường tiêu thụ chính của Hoắc Viễn. Anh còn chưa muốn chết vì núi công việc ở đó đâu!

Nhìn biểu hiện chạy trối của Quân Phong, Hoắc Dương Thần cũng chỉ biết lắc đầu. Chưa đến giây tiếp theo liền thấy cánh cửa một lần nữa mở ra. Quân Phong lập tức bước vào.

" À còn một chuyện nữa. "

" Nói. "

Quân Phong nghe vậy liền xoay người lại, mở ra cánh cửa quan sát xung quanh. Sau khi chắc chắn được không có ai mới cẩn thận đóng cửa lại, anh tiến tới bên bàn làm việc của Hoắc Dương Thần. Anh nói.

" Lão đại, lúc sáng chị dâu bị ám sát! "

---------------