Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia - Chương 30: Hoàn Trắc bị đuổi việc




An Nhiển Di vừa nghe bác tài xế nói xong, mặc kệ cái chân đang bị thương mà mở cửa xe, định nhảy xuống. Nhưng vòng eo cô nhanh chóng một lực ôm lại, lôi cô ngồi cố định lại trên ghế.



“Gấp gáp cái gì? Còn chưa lấy xe của em xuống.” Bách Bạch Hàn liếc cô gái kế bên mình. Anh biết vì sao cô gấp gáp như vậy, là vì cô muốn gặp tên Hoàn Trắc chết tiệt kia.



Mà An Nhiển Di vẫn là không nhìn anh, chỉ đưa ánh mắt chờ mong nhìn vào ngôi nhà kia, nơi cô tin rằng là có anh Hoàn Trắc. Mà hình ảnh này lại càng làm tim Bạch Hàn đau nhói. Anh thở dài, mở cửa xuống xe rồi thật chậm chạp lấy xe lăn của Nhiển Di ra. Thật chậm... thật chậm...



“Này, anh không thể nhanh hơn à? Có cái xe lăn thôi mà chậm thế?” Nhiển Di nhìn tốc độ anh lấy xe lăn xuống của cô để xuống đất rồi từ từ mở nó ra.



CHẬM, chậm đến nổi có thể làm họ hàng với ốc sên rồi. Anh là đang chọc cho cô tức đây mà.



“Thiếu gia, hay để tôi....” Bác tài xế xuống xe, định giúp một tay.



“Xong rồi!” Bách Bạch Hàn gầm lên thật lớn như đang trút giận vào lời nói của mình, làm An Nhiển Di với bác tài xế phải giật mình một cái.



Anh bực bội mở cửa xe, dùng tay bế An Nhiển Di lên rồi đặt cô lên xe lăn. Không còn dịu dàng giống lúc đầu nữa.



Bách Bạch Hàn đẩy xe đi qua dãi hoa hồng trắng, Nhiển Di còn đang thích thú ngắm hoa thì anh liền sải chân đi thật nhanh, đẩy chiếc xe nhanh chóng đi vào nhà. Ngôi nhà đang ồn ào, khi thấy bóng dáng của Bách Bạch Hàn và An Nhiển Di liền yên lặng.



“Bách thiếu gia, người này là...?” Một vị phu nhân ăn mặc trang trọng, khuôn mặt phúc hậu đi đến hỏi.





“Cô ấy là hôn thê của tôi.” Bách Bạch Hàn trả lời, trên khuôn mặt vô cùng vui vẻ nhìn mọi người.



Vài tiếng à, ồ vang lên sau đó là một hồi hỏi thăm của các phu nhân, An Nhiển Di vì không đi dự tiệc nhiều nên khi trả lời có phần rụt rè nhưng cũng may là các vị phu nhân này khá vui tính và thông cảm cho cô. Bách Bạch Hàn vẫn đứng sau lưng cô, như một hiệp sĩ luôn đứng phái sau để bảo vệ công chúa. Lâu lâu cũng có vài đối tác lại chào hỏi, trò chuyện.



Nửa tiếng trôi qua, Nhiển Di vẫn bị các vị phu nhân xúm lại trò chuyện mà số người xúm lại càng ngày càng đông, cô cố tìm đường để lặng lẽ rút lui khỏi cuộc chơi nhưng khổ nỗi, chủ đề trò chuyện lại là cô mà nhân vật chính lại không thể nào nào trốn ra được. Thấy sắc mặt của cô có phần hơi lúng túng và khó chịu, Bách Bạch Hàn đẩy xe ra khôi đám người, lễ phép nói:




“Vị hôn thê của tôi hôm nay sức khỏe không được tốt nên cô ấy hơi mệt mỏi, mong các vị phu nhân bỏ qua. Cảm ơn đã hỏi thăm sữ khỏe của cô ấy.”



Anh nói xong liền đẩy xe rời đi, các vị phu nhân có hơi luyến tiếc nhưng cungz nhanh chóng tìm một chủ đề mới để tám chuyện tiếp.



“Muốn đi ăn hay cùng anh đi tìm ba mẹ?” Bách Bạch Hàn cúi đầu xuống, thì thầm vào tai An Nhiển Di,làm cô phải sởn gai óc một trận



“Tôi đói, tôi muốn đi ăn.”



“Được, vậy em ở đây ăn đi. Anh đi tìm ba mẹ, lát anh quay lại với em.” Bách Bạch Hàn đẩy xe của cô giữa một bàn dài trải đầy thức ăn. Anh còn lấy hộ cô dĩa và nĩa. Sau đó bóng dáng liền mất ti hs trong dòng người.



An Nhiển Di nhìn xung quanh sau đó đặt dĩa nĩa xuống bàn, cầm cái điều khiển xe lăn rồi lặng lẽ rời đi. Cô đi xuống sân sau thì phát hiện bóng dáng cặp sinh đôi vào đó đang chơi cùng một đám nhóc. Là Bách Thần và Bách Tuệ. Nhiển Di tăng tốc chiếc xe lăn của mình, nhanh chóng đi đến chỗ đám nhóc kia.




“Chị Hãn Nhi.” Bách Tuệ thấy An Nhiển Di liền mừng quýnh lên, nhanh chân chạy đến trước mặt cô rồi nhìn cái xe lăn và chân bị bó kia một cách lạ lẫm.



“Chị Hãn Nhi, chị bị thương ạ?” Bách Tuệ buồn bã nhìn cô, hai mắt hơi rưng rưng. Bách Thần từ xa cũng chạy lại rồi y như Bách Tuệ lúc đầu, nhìn chằm chằm cái chân của cô.



“Chị không sao, hai đứa khỏe chứ?” An Nhiển Di xoa đầu hai anh em. Hm, hai em ấy gọi cô là Hãn Nhi, có nghĩa là vẫn chưa biết chuyện của cô. Vậy cũng tốt...



“Không thấy chị mấy ngày, Bách Tuệ khóc suốt a.” Bách Phong thật thà kể lại.



“Vậy sao, chị xin lỗi. Chị xảy ra chút chuyện.”



“Có phải anh hai bắt nạt chị không? Em với Thần liền đi tìm anh hai xử lý.” Bạch Tuệ hùng dũng nói.




An Nhiển Di nghe xong cảm động muốn chết, hai em ấy bảo vệ cô a ~~



“Chị với anh ta không có xảy ra chuyện gì hết, à chị muốn hỏi hai đứa...”



......




“À, anh quản gia Hoàn Trắc ấy ạ? Hôm qua em nghe mấy chị người hầu bàn tán về anh ấy nhiều lắm. Em hỏi một vài chị thì mấy chị ấy bảo anh ấy bị anh hai đuổi việc rồi. Không biết là lý do gì.” Bách Phong trả lời.



Đùng đùng... vài tiếng sét vang lên trong đầu An Nhiển Di. Bị đuổi việc, có nghĩa là không còn ở đây... mà cô thì lại không có số điện thoại của anh ấy... nghĩa là mất liên lạc ư? Vừa nghĩ xong, khuông mặt của An Nhiển Di liền buồn bã.



“Mấy em có biết ai có số điện thoại hay thông tin gì về anh ấy không?”



“Ứm ừm, mấy chị ấy bảo là anh hai đã bắt mấy chị ấy xóa số điện thoại của anh Hoàn Trắc, em nghe nói là anh hai đề phòng gì đó. Bây giờ chắc cũng chỉ có anh hai là có thông tin của anh ấy thôi.” Bạch Phong tiếp tục trả lời.



Đề phòng? Lẽ nào hắn ta biết cô sau khi đến đây để hỏi thông tin của Hoàn Trắc nên hắn bắt tất cả mọi người xóa số điện thoại của anh ấy sao? Đáng chết, thật đáng chết mà. Nhiển Di cắn môi, ánh mắt tràn đầy tức giận.



“Thần, em đói.” Bách Tuệ xoa xoa cái bụng, quay mặt qua nói với Bách Thần.



“Anh cũng đói, thôi hai anh em mình đi ăn đi. Nghe nói có bánh sô cô la mà em thích đấy.”



“Yeah, bánh sô cô la, bánh sô cô la. Bái bai chị Hãn Nhi, bọn em đi trước đây.” Bách Tuệ vẫy tay tạm biệt An Nhiển Di rồi đi theo Bách Thần đi ăn.



An Nhiển Di vẫn ngồi đó, bánh sô cô la... cái bánh mà Hoàn Trắc đã từng làm cho cô.... Hoàn Trắc, em muốn gặp anh.