Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia

Bảo Bối Của Hàn Thiếu Gia - Chương 43: Lo lắng




Nửa tiếng sau, Nhiển Di, Lý An và Hữu Kiều trở về, mà mặt ai nấy đều rất là không vui.



“Thật là, mới có bảy giờ thôi mà đã bu đông như kiến, chẳng còn chỗ nào để ngồi.” Hữu Kiều khó chịu, rót cho mình một ly nước rồi uống sạch rồi thô lỗ dùng tay lau miệng.



“Trách làm sao được, cũng tại tụi mình học về trễ thôi.” Lý An nói.



“Noãn Noãn đâu rồi, giờ này có phim cậu ấy thích, đáng nhẽ là đã ngồi đây coi phim rồi chứ? Chạy đi đâu rồi?” Nhiển Di nhìn xung quanh nhà rồi nhìn hai người kia hỏi.



Lý An thì nhún vai còn Hữu Kiều thì trả lời:



“Chắc là về phòng coi hay đi đâu đó rồi.”



“Qua phòng cậu ấy xem sao, rủ cậu ấy ra ăn bánh đi. Dù sao tụi mình cũng chưa đụng miếng nào, rủ ra ăn chung cho vui.” Lý An mở giỏ ra, lần lượt lấy từng cái bánh rồi đặt lên bàn.



Nhiển Di gật đầu rôi đi qua phòng của Noãn Noãn. Cô đứng trước cánh cửa phòng màu trắng, dùng hay gõ hai cái.



“Noãn Noãn, cậu có trong đó không?”



Thấy không có tiếng trả lời, Nhiển Di áp tai mình vào cửa, cố gắng lắng nghe nhưng vẫn chẳng nghe được gì. Cô định mở cửa ra nhưng cửa lại bị khóa.



“Noãn Noãn, cậu ngủ rồi à? Sao lại khóa cửa vậy?” Cô lo lắng, lớn tiếng hỏi lại một lần nữa nhưng vẫn không có tiếng trả lời.



“Noãn Noãn, cậu có sao không? Mở cửa ra đi, nếu không tớ phá cửa đó.” Vẫn không có tiếng trả lời, Nhiển Di lo lắng. Không lẽ cậu ấy ra ngoài rồi? Không thể, cậu ấy không bao giờ khóa cửa phòng mình lại cả. Hay là có chuyện gì xảy ra? Cô nhanh chóng chạy ra phòng khách, bảo Lý An chạy đi lấy chìa khóa dự phòng.



Lý An và Hữu Kiều không hiểu chuyện gì nhưng vẫn chạy đi lấy chìa khóa dự phòng. Ba người đứng trước cửa phòng, trong lòng vừa lo lắng mà vừa gấp gáp. Lúc mở cửa phòng ra, cả căn phòng bị ánh trăng vừa tròn vừa sáng chiếu vào, làm căn phòng mờ ảo. Mà Noãn Noãn nghe được tiếng mở cửa, liền dùng chăn che hết cả người.



“Noãn Noãn, cậu sao thế? Sao mồ hôi không vậy nè?” Hữu Kiều hốt hoảng chạy đến bên giường của Noãn Noãn.




“Không... không sao, chỉ là... tớ... tớ...”



“Cậu làm sao? Lấy chăn ra đi, chúng tớ đưa cậu đi bệnh viện.” Lý An dùng sức kéo chăn trên người Noãn Noãn xuống nhưng cô nàng vẫn ghì chặt lại.



“Tớ... tớ đang có... không cần đi... bệnh viên.... Một lát... sẽ.... sẽ ổn... thôi. Tớ... tớ muốn nghỉ... ngơi, ba người... đi... đi ra đi... làm ơn... đi ra đi...”



Cả ba người im lặng, mặc dù Noãn Noãn đang chùm chăn kín người nhưng họ vẫn thấy cô đang run rẩy cho trong kia.



“Để tớ đi nấu nước đường đỏ cho cậu nhé, nó sẽ giúp cậu...” Nhiển Di còn chua nói xong thì...



“ĐI RA ĐI!” Noãn Noãn trong chăn hét lớn.




Cả ba ngạc nhiên, Nhiển Di còn đang định nói tiếp thì Hữu Kiều đặt tay lên vai cô rồi lắc đầu. Cô nhìn Hữu Kiều rồi nhìn Lý An, Lý An cũng ra hiệu là nên đi ra.



“Vậy chúng tớ đi, nếu cậu không khỏe chỗ nào thì cứ nói nhé.” Nói xong, ba người nối đuôi nhau ra khỏi phòng.



Noãn Noãn lúc này từ trong chăn ló đầu ra, đôi môi nhỏ nhắn đã bị cô cắn nát đến sưng đỏ, chảy máu. Mồ hôi vẫn không ngưng chảy ra, cô mở đôi mắt màu đỏ máu kia, nhìn của phòng mình. Đôi môi khẽ mấp máy hai từ xin lỗi.



.....



Buổi sáng tiếp theo, Hữu Kiều vừa mới thức dậy, khuôn mặt còn say ke đi ra phòng khách thì phát hiện một cái bóng nhỏ nhắn đang ngồi pha trà.



“Noãn Noãn, cậu khỏe rồi chứ?”



“Hả, à tớ khỏe rồi.” Vì bất ngờ nên Noãn Noãn giật mình một cái, suýt nữa là đổ lá trà lệch ra khỏi bình.




Hữu Kiều ngồi xuống đối diện cô, hai tay chống cằm, quan sát cô phà trà. Mà Noãn Noãn lại hơi áy náy, một lúc sau cô mới dám mở miệng nói.



“Xin lỗi... hôm qua tớ hơi lớn tiếng...”



Hữu Kiều bất ngờ nhìn cô nhưng sau đó tươi cười nói lại:



“Có gì đâu. Lúc đang có tớ cũng giống cậu, tâm tình rất khó chịu, sáng nắng chiều mưa mà.”



Biết mọi người không giận chuyện hôm qua, Noãn Noãn hơi mỉm cười.



“Nhưng tớ nhớ tuần trước cậu mới hết mà, sao hôm qua bị lại rồi?”



“Tớ... tớ hay bị thất thường lắm. Lúc có lúc không à.”



“Ồ, ra là vậy. Cũng tội cậu phết, tối hôm qua dọa bọn này sợ muốn chết, coi bộ hôm qua cậu bị hành kinh dữ lắm nhỉ?”



“À ừm...” Thật ra là không phải bị hành kinh... mà lại tại trăng tròn...



Noãn Noãn thở phào nhẹ nhõm, cũng may là không bị phát hiện. Nếu hôm qua ba người họ thấy bộ dạng thật của cô, chắc bị dọa mà tránh mặt cô luôn mất...



Bỗng nhiên Noãn Noãn đang uống trà, không hiểu lý do gì mà chén trà từ trên tay cô rớt xuống đất. Noãn Noãn nhìn chén trà, không hiểu vì sao có một cảm giác bất an. Cô cố gắng định thần lại, tự nhiên cô giật mình, mở to mắt. Saows có người gặp tai nạn?



Lời t/g: Nay sinh nhật nên đăng ba chương cho các đọc giả đọc luôn á. Happy new year nha:*