Bảo Bối, Cưng Chiều Mình Em

Chương 27




Ăn xong, cô xin phép ra ngoài tham quan hóng gió. Bà nội đồng ý, cô ra ngoài. Anh vẫn còn có việc nên ở lại, không thể đi theo cô được. Trước khi đi, anh dặn cô là quanh quẩn gần đây thôi. Tiện tay đeo cho cô cái vòng tay định vị tránh lạc trẻ con.

Ra ngoài. Cô nhìn xung quanh, thấy có một chiếc xích đu dưới một cái cây to. Cô liền đi lại đó, ngồi lên rồi đung đua nhẹ. Gió nhẹ nổi lên, kèm theo ánh sáng của trăng rằm chiếu xuống.

Cô mặc bộ váy đỏ ngồi trên ghế, nhìn như một thiên thần vừa mới hạ phàm. Đang trầm ngâm ngắm trăng thì một bé gái phía xa lọt vào tầm mắt của cô. Nó cứ nhìn cô chằm chằm, tay ôm thêm con gấu bông.

Bốn mắt chạm nhau. Nó nhanh chóng núp sau bụi cây tránh đi. Cô tò mò đi tới xem:“Nhìn trộm là xấu lắm đó nha!”

Cô lên tiếng làm bé gái giật mình. Quay phắt lên nhìn cô, cô đứng dưới anh trăng, nở một nụ cười sáng như mặt trời. Bé gái vô thức mà nói:“Thiên thần? Đẹp quá!”

“Hửm? Thiên thần? Ở đâu?” Cô tò mò hỏi.

Bé gái đi ra:“Chị gái. Chị xinh quá! Nhìn rất giống thiên thần”

“Aida. Không có đâu. À sao em ở đây một mình thế? Ba mẹ em đâu?” Cô ngồi xuống trước mặt bé gái.

Bé gái ấp úng:“Ba mẹ em ở trong kia…”

“Vậy hả? Tối rồi đi vào đi nhé. Coi chừng lạc đấy”

Bé gái gật đầu. Cô đứng dậy chuẩn bị đi thì nó túm lấy váy của cô:“Chị… chị đừng đi được không?”

“Được chứ! Lại cái xích đu kia ngồi với chị nha”

“Vâng”



Cô nắm tay bé gái. Dẫn nó qua chỗ xích đu ngồi. Tâm sự với nhau một lúc cô mới biết tên em ấy là Tường Lam và hiện tại em ấy chỉ mới 7 tuổi. Em ấy hình như thường thường rất ít nói thì phải.

Cô bé được bác sĩ phán đoán rằng bị trầm cảm. Bình thường, Tường Lam rất ít khi nói chuyện với người lạ. Ngay cả ba mẹ cô bé, cô bé cũng rất ít khi giao tiếp. Vì ba mẹ cô bé rất bận việc trên công ty, ít khi nói chuyện với con cái.

Dẫn tới cô bé cảm thấy cô đơn, ít người tâm sự. Và cô bé bị trầm cảm. Ba mẹ biết được thì quá muộn. Nhưng nay không hiểu sao khi gặp cô, Tường Lan đã bị thu hút, còn tâm sự với cô rất nhiều điều mà cô bé không nói với ba mẹ.

Do nắm vững tâm lý trẻ con. Trò chuyện một lúc, Tường Lam đã cởi mở hơn. Nói chuyện nhiều hơn và còn hát cho cô nghe. Tự Uyên rất thích trẻ con, nên khi gặp trẻ con cô rất mê. Đặc biệt là những đứa trẻ có tâm sự hay là thú vị gì đó.

Mẹ của bé Tường Lan đứng ở xa trông thấy con gái mình đã nói và múa thì vui mứng đến phát khóc. Không kiềm được mà đi tới, ôm chầm lấy Tường Lam:“Bé con…huhu”

Tường Lam cất tiếng gọi mẹ sau một thời gian dài không mở miệng:“Mẹ… mẹ…”

Hai mẹ con ôm nhau khóc trước mặt cô. Cô thở dài một cái rồi cười vui vẻ. Chuẩn bị rời đi thì mẹ Tường Lam cảm ơn cô. Cô xua tay bảo không cần khách sáo vì bản thân cô rất thích trẻ con, nên cô không muốn nhìn thấy trẻ con buồn hoặc khóc.

Cô đi đến chỗ khác thăm quan thì bắt gặp vị hôn phu của Lâm Thừa Vị. Cô ta nhìn thấy cô thì kéo thêm người đi tới gây sự:“Này! Con nhỏ trợ lí quê mùa kia. Đứng lại”

Nghe giọng điệu là biết không phải loại người tốt lành gì. Không nên dây dưa nhiều cô lập tức bước chân nhanh hơn. Làm cô ta tức giận quát lên:“Tao bảo mày đứng lại mà mày không nghe à con nhỏ kia”

“Xin lỗi. Tôi bị điếc”

Cô ta giận dữ. Nghĩ cách trừng trị cô cho hả giận, Tự Uyên thấy không ai nói gì nữa, chuẩn bị đi tiếp thì cô ta nói:“Nay em gái. Huỳnh Thiên có việc tìm em đó. Nhờ chị chuyển lời, hình như là muốn dẫn em đi tham quan ở khi rừng ngoài kia thì phải đó. Em ra tìm Huỳnh Thiên thử đi”

Cô gật đầu:“Cảm ơn lòng tốt chị đã chuyển lời giúp anh ấy”

Dù biết đó là cái bẫy nhưng cô muốn xem xem người phụ nữ này sẽ làm gì cô. Cô trực tiếp đi tới khu rừng đó. Tiến vào bên trong mà không có một chút do dự nào.

Thấy cô vào rồi thì cô ta nở một nụ cười đắc ý. Gọi điện thuê người đem thả rắn độc vào đó. Nếu cô có chết trong đó, người khác cũng nghĩ là cô không may bị rắn cắn. Chẳng liên quan tới ai:“Bếu có trách! Thì trách người cô thích đi. Haha”



Cô ta đắc ý rời đi. Đám thuộc hạ cũng đã đem rắn độc thả vào rừng. Nó trườn theo mùi hương trên người của cô mà tìm đến. Lúc này cô càng đi càng sâu, càng nhiều thực vật um tùm và rậm rạp.

Bất đắc dĩ, cô phải xé phần tá váy dài ở dưới cho đỡ vướng. Đi được một lúc thì cô dừng lại, cởi giày cao gót ra rồi móc vào túi xách. Cùng lúc đó thì đám rắn lẩn theo mùi hường tìm đến chỗ cô.

Nghe tiếng động, cô lập tức quay lại, dưới ánh sáng của trăng, hơn hàng chục ánh mắt phát sáng đang tiến về phía cô.

Cô lập tức kéo váy lên rồi rút súng cầm tay từ trong chiếc túi trên đùi ra, chĩa về phía đàn rắn. Cô đã thay thế một số phụ kiện nên độ giật nhẹ, tiếng súng cũng nhỏ.

Một tiếng súng vang lên, con rắn đầu đàn nát đầu. Những con sau chạy toán loạn. Cô đuổi theo. Phía bên anh, anh đã xong việc, đi ra nhưng không thấy cô đâu.

Mở định vị ra xem thì thấy cô đang ở trong rừng. Anh lập tức chạy theo hướng của cô. Vào rừng tìm kiếm, anh bất ngờ trước cảnh tượng một đống xác rắn đầy dưới đất.

Đi theo hướng đó. Anh bị sốc đến đứng hình, anh nhìn thấy cô dùng tay không cầm đầu hai con rắn độc lên, cho chúng cắn vào nhau. Đúng là hình phạt độc lạ.

Cô thấy anh thì vội vứt hai con rắn xuống rồi chạy lại phía anh:“Xong việc rồi hả?”

“Xong rồi. Mà sao em lại vào đây?”

“Hãy có người nói với em là anh tìm em ở trong này mà. Nên em đi vào thôi”

Thấy vẻ mặt cô tội của cô anh cũng bất lực. Cúi đầu nhìn xuống chân cô, thấy váy cô bị rách và chân còn bị trầy xước và chảy máu.

Anh dìu cô ngồi xuống gốc cây mục cần đó, ngồi xuống xem cô có bị thương ở đâu nặng hay bị rắn cắn không. Nhưng không có gì, anh đành cõng cô ra khỏi rừng.

Và về nhà! Trên xe, anh gọi cho trợ lí điều tra là ai cài bẫy cô. Và mục đích là gì. Điều tra xong rồi thì làm bất cứ mọi cách cho tên đó nếm mùi đau khổ và khiến hắn biến mất khỏi thế gian đi.