Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 12: Hôn Ước !




Âm thanh này truyền đến bên tai làm cho Diễm An An giật mình một cái sắc mặt thật sự rất khó coi, đối với Diễm An An cô thật sự chẳng muốn làm phiền người khác nên chỉ nhẹ nhàng gật đầu nói.

" Vâng ! Chào phu nhân."

Thấy cô lễ phép như thế người phụ nữ trung niên hài lòng gật đầu nhưng cũng không nhiệt tình lắm chỉ mở miệng lạnh nhạt hướng về phía Lạc Tu Minh nói.

" Lần nào cũng đưa phụ nữ về nhà mấy ngày lại đuổi ra ngoài, con có thể tập trung vào công việc mà lễ đính hôn với Hứa đại tiểu thư hay không ?"

Âm thanh này truyền đến tuy rất nhẹ nhàng không có gì cáu gắt hay buồn phiền nhưng người nhạy cảm như Diễm An An làm sao không nghe ra hàm ý trong đó chứ. Vị phu nhân này chẳng để ý đến cô là vì bản thân không đáng giá khi con trai mình chán sẽ tự đá đi mà thôi.

Còn về nói ra lễ đính hôn với Hứa tiểu thư gì đó chẳng phải muốn cô hiểu rõ thân phận của mình hay sao chứ.

Mà Lạc Tu Minh càng âm trầm lạnh nhạt hơn sắc mặt không có một chút tình cảm gì mà đáp.

" Vâng, ba tháng nữa vị tiểu thư đó về nước đính hôn là được."

Hứa gia cũng là chủ của một tập đoàn khá lớn ngang hàng với Lạc gia trong cái thành phố này, mà Hứa Thanh Y là đại tiểu thư kia của tập đoàn Hứa gia có ý định hôn ước với Lạc Tu Minh như thế hai tập đoàn tài chính hợp tác sẽ tốt hơn nữa.

Lạc Tu Minh trả lời xong liền hướng ánh mắt lạnh nhạt về phía Diễm An An nói.

" Đi theo tôi."

Lạc Tu Minh nói xong liền hướng về phía tầng lầu bước đi Diễm An An thuận theo hắn mà đi phía sau, nhưng khi đi được vài bước lại có âm thanh quen thuộc của vị phụ nữ trung niên kia lạnh nhạt nói.

" Cô gái nhỏ này thật sự không thật thà cho lắm, nếu như muốn ờ đây thì chỉ có thể ngủ ở phòng đồ mà thôi. Nếu như không muốn thì có thể rời đi, còn nếu như muốn sinh sống ở đây thì phải làm việc như người làm."

Nói đến đây trong ánh mắt vị phụ nữ trung niên kia có tia chán ghét nói.



" Yên tâm, cô làm việc tốt tôi sẽ trả lương đúng theo trình độ."

Thông thường mấy người phụ nữ khác Lạc Tu Minh đưa về nhà đều theo ý hắn xữ lý có thể ở tự do trong nhà vì bà biết chỉ vài ngày sẽ bị đá đi mà thôi.

Nhưng mà đôi với Diễm An An mà nói bà đã gặp một lần thấy cô kiên quyết nói như chém đi chặt sắc rằng không để ý đến con trai mình, vậy mà chỉ sau hai tháng lại tìm cách lên giường với nó rồi thật sự không đang tin.

Diễm An An nhìn ra được tia chán ghét từ trong đáy mắt vị phu nhân cao quý kia nhưng cũng không để tâm lắm, cô thà ngủ phòng đồ còn hơn đối mặt với cái tên điên như Lạc Tu Minh không biết bản thân sẽ chết lúc nào.

Nghĩ như thế Diễm An An nhỏ nhẹ đáp.

" Vâng, cháu biết rồi thưa phu nhân."

Diễm An An nói xong liền đứng im một chỗ chờ đợi người dẫn đường thì Lạc Tu Minh cũng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái mà lạnh nhạt đi lên căn phòng sang trọng. Thấy Lạc Tu Minh như thế hai người ngồi trên ghế sofa khuôn mặt hiện lên tia bất ngờ hiếm thấy nhưng nhanh chóng giấu đi mất.

Bỡi vì hai người không hiểu nếu Lạc Tu Minh không quan tâm con nhóc này thì làm sao lại đưa về đây làm gì cơ chứ, nhưng hai người không để ý nhiều chỉ căn dặn một người làm dẫn đường cho Diễm An An.

Thông thường người làm ở nơi này đúng giờ phải về không được ở lại nhưng đối với Diễm An An là do Lạc Tu Minh đưa về đây cần có chỗ ở lại nên phải sắp xếp phòng, nhưng mấy người trong nhà này thấy thân phận cô không xứng nên chỉ cho Diễm An An ngủ ở phòng đồ mà thôi.

Chỉ vài hơi thở có một người đi đến dẫn đường cho Diễm An An cô thấy như thế liền đi theo phía sau, chỉ sau vài phút xuất hiện trước mặt Diễm An An là một căn phòng khá rộng nhưng nội thất rất đơn bên trong chỉ có một chiếc giường nhỏ, một chiếc bàn kèm theo một chiếc tủ khá đơn xơ được làm bằng gỗ.

Những thứ như thế chỉ chiếm một phần năm diện tích mà thôi, phần lớn còn lại là nơi để dụng cụ và đồ đạt đã cũ trong căn biệt thự này đều tập trung lại ở đây như một ngọn núi nhỏ.

Nhưng điều làm cho Diễm An An khiếp sợ đó là tuy đồ chất như một ngọn núi nhỏ nhưng chả có nỗi một hạt bụi, mà những món đồ được cho là bỏ trong mắt mấy người kia theo Diễm An An ướt tính thì một món đồ bán ra cũng đủ cô làm việc một năm mới có được thật sự xa xỉ hết mức.

Diễm An An đưa ánh mắt nhìn về phía cúi căn phòng là nhà về sinh trông rất gọn gàng,thấy được hình ảnh như thế này Diễm An An mới biết rõ khoảng cánh giữa người với người là to lớn đến mức nào.

Diễm An An chậm rãi thu xếp và dọn dẹp gọn gàng sơ qua nơi mà bản thân mình nghĩ ngơi mà ở lại một lần, thời gian lại thấm thoát trôi qua chẳng biết được bao lâu cô đã thu dọn xong. Đồ và những thứ mà cô hay dùng đều sắp xếp gọn gàng trong chiếc tủ nhỏ và bàn mọi thứ đã xong xui.