Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 172: Tin Tưởng Ngã Vào, Lời Nói Thâm Tình




Nghe Diễm Đạt hỏi như thế sắc mặt An An có chút lúng túng chẳng biết trả lời như thế nào cả, cũng may là Lạc Tu Minh biết cô đang bối rối liền hướng ánh mắt về phía Diễm Đạt đáp.

" Không phải như thế đâu bác, cháu chỉ là bạn của An An cùng đường nên đưa cô ấy đến một lúc mà thôi."

Diễm An An nghe Lạc Tu Minh nói như tỉnh mộng liền hùa theo nói.

" Đúng..Đúng như thế đấy ba, tụi con chỉ là bạn mà thôi. Mà ba tại sao dạo này lại rảnh rỗi đến mức lên thăm con gái vậy chứ, không sợ mẹ chẳng vui hay sao."

Nghe câu nói đầy hàm ý chứa mùi vị trách móc này của Diễm An An ông chỉ nở nụ cười khổ mà thôi chẳng biết đối diện với con gái mình như thế nào cả. Ông biết nguyên nhân tại sao vợ mình lại đối xử với An An như thế nhưng chẳng dám nói sự thật với cô vì sợ đã kích quá lớn con bé chịu không nổi.

Diễm Đạt cười khổ nhìn Diễm An An ôn hòa nói.

" An An à, hiện tại đang khá vui vẽ con đừng nhắc đến những chuyện như thế nữa. Hay là con vào nhà ngồi chơi, bữa trưa ba cũng chuẩn bị sắp xong rồi."

Diễm An An cười khổ rồi đi vào bên trong nhà cũng không mở miệng nói gì thêm, cô biết cái tính cách im lặng này của ông cho dù bản thân cô có uất ức như thế nào cần một sự cảm thông và chia sẽ thì ông đều chẳng muốn nghe những lời bản thân nói.

Diễm An An thật sự chẳng hiểu được là tại sao nhiều lúc mẹ đánh cô oan ức nhiều như thế trước sự chứng kiến của ông nhưng lại chẳng mở miệng khuyên bảo, nhiều lúc thật không hiểu nổi rõ ràng là cô cảm nhận được tình yêu thương từng trên người ba mình.

Diễm An An và Lạc Tu Minh đang trầm tư mà suy nghĩ đôi chân liền đi dạo xung quanh căn nhà trong phút chốc đã ra phía sau hồ bơi, ngắm hồ nước trong xanh có chút đẹp mắt kia Lạc Tu Minh nắm lấy bạn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô lo lắng hỏi.



" Em không sao đấy chứ ? Nếu có gì không vui có thể nói ra anh sẽ lắng nghe, nếu trong khả năng thì anh sẽ giúp đỡ em."

Lạc Tu Minh từ khi bước vào trong đã để ý thái độ và tính cách kia của Diễm An An mới biết được bản thân cô không hoàn toàn vô tình như thế, khi nói chuyện với Diễm Đạt cô có chút giận hờn chỉ là không nói ra mà thôi.

Nhìn vào đôi đồng tử đen nhánh kèm theo khuôn mặt uy nghiêm kia của Lạc Tu Minh trong phút giây này Diễm An An cảm thấy rất nhẹ lòng muốn dựa dẫm vào đó vậy. Bởi vì Lạc Tu Minh mang tới cho cô cảm giác an toàn có thể buông bỏ dáng vẽ kiên cường mà làm một người con gái bình thường.

Diễm An An nhìn Lạc Tu Minh thở dài đáp.

" Chẳng có gì không vui cả chỉ là một số chuyện cũ mà thôi, nhìn dáng vẽ của anh dạo này thật ra dáng người trưởng thành làm em muốn thả hết mình mà dựa vào."

Nói đến đây Diễm An An chủ động ôm vòng eo rắn chắt của Lạc Tu Minh cái đầu nhỏ của cô gục vào lòng ngực hắn miệng thủ thỉ.

" Em đã tin tưởng hoàn toàn vào anh rồi đấy, mong anh đừng để em phải thất vọng đấy."

Lạc Tu Minh hiếm thấy Diễm An An chủ động như thế lại còn nói ra những lời này làm trong lòng hắn vui như nở hoa vậy, ánh mắt Lạc Tu Minh mê ly nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn có phần non nớt kia của Diễm An An ôn nhu nói.

" Lạc Tu Minh anh đời này thà phụ người trên thế giới này, chứ không phụ Diễm An An."