Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 191: Cảm Xúc Khó Hiểu




Mà nghe được thanh âm cầu khẩn kèm theo đó là bộ dáng đáng thương đến mức cực điểm kia chẳng hiểu sao trong đáy lòng Hứa Di càng thêm phẫn nộ không thể kiềm chế được mà vung sợi rơi da đánh vào người Minh Triết.

" Bịch..bịch.."

" Con chó không an phận này, không an phận này. Thích ve vãn vợ người khác này."

Hứa Di vừa quát lớn bàn tay nhỏ nhắn ấy lại không ngừng nghỉ mà đánh mạnh vào cơ thể vốn dĩ như trần truồng kia của Minh Triết làm hắn đau đến mức hàm răng cắn chặt với nhau trông rất thống khổ.

Chẳng phải Hứa Di cô hẹp hòi đến mức không cho cái tên này dụng điện thoại, nhưng chẳng hiểu là tại sao khi thấy bộ dạng bị đánh thừa chết thiếu sống như thế hắn lại còn quan tâm đến cô gái không ra gì tên Tịch Vãn kia thì Hứa Di rất là phẫn nộ.

Có lẽ hơn nữa tháng quen biết và tiếp xúc tuy biết là xem kịch nhưng như như Hứa Di bất giác đặt một thứ gì đó trên người đàn ông tên Minh Triết này thì phải, mà người đời thường hay gọi thứ đó là cảm tình.

Hứa Di sau khi đánh hắn một hồi như thấy Minh Triết không chịu nỗi cô liền dừng lại lại, hít sâu một hơi cố kiềm nén cảm xúc chua sót từ sâu trong đáy lòng. Khi cảm xúc bất thường đã được áp xuống sắc mặt Hứa Di lại trở nên tức giận nói.

" Anh đừng có cho mình là bị đáng thương nữa, nếu như ngày hôm đó tôi bị trúng thuốc thì chẳng phải cũng sẽ bị anh muốn làm gì thì làm hay sao chứ . Vậy nên này hôm nay anh thành ra như thế này đều rất đáng với tội của mình đừng trách người khác."

Nghe thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng này của Hứa Di thân thể Minh Triết bất giác rung rẩy một cái nhưng lại vô lực không thôi, hiện tại thân thể hắn rất đói kèm theo đó là một sự đã kích tinh thần lớn như vậy Minh Triết không phát điên thì đã tốt lắm rồi.



Minh Triết sắc mặt có chút ảm đạm những đôi đồng tử vẫn mang một ít hi vọng hướng về Hứa Di cầu khẩn nói.

" Hứa tiểu thư cô muốn như thế nào mới đồng ý trả lại điện thoại cho tôi mượn một chút. Tôi hứa sau khi nhắn tin cho em ấy một chút rồi sẽ trả lại, sẽ không làm gì khác."

Minh Triết đây là muốn khẳng định với Hứa Di rằng bản thân hắn sẽ không dùng nó để gây một chút bất lợi gì cho cô, thậm chí là Hứa Di cô giam giữ người trái phép là hắn cũng sẽ không báo ra ngoài.

Mà Hứa Di thấy cái tên này càng điên cuồng vì Tịch Vãn như thế trong lòng cô cũng rất muốn cắn người, không lẽ cái Minh Triết yêu Tịch Vãn thì có thể dùng âm mưu để hảm hại cô hay sao chứ ?

Ở giây phút này Hứa Di trong lòng nảy sinh một tia căm hận đối vơi cái người tên Tịch Vãn kia dù rằng cô ấy chẳng liên quan gì cả. Mà kẻ đầu sỏ trước mặt này Hứa Di lại không oán trách việc hắn hại mình mà chỉ đem sự phẫn nộ và tức giận ấy lên người Tịch Vãn mà thôi.

Hứa Di chỉ có cảm giác muốn gặp cái tên Minh Triết mày rồi thẳng thắng mà ức hiếp hắn chẳng cần nể nan gì cả.

Nghĩ như thế Hứa Di liền chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế safa lười biếng tựa lưng về phía sau hướng ánh mắt có chút khinh thường về phía Minh Triết nói lớn.

" Nếu anh yêu cô ta nhưng thế thì hãy học cách một con chó đi, ví dụ như bò bằng bốn chân này, ăn cơm giống chó này. Đặt biết hơn là phải biết liếm chân chủ nhân nó mỗi khi về, phải làm giống một chút thì tôi mới hài lòng biết đâu sẽ trả anh điện thoại tầm vài phút."