Bảo Bối, Đừng Hòng Trốn Thoát!

Chương 197: Khó Hiểu Tức Giận!




Từ sau ngày hai người Minh Triết và Tịch Vãn cùng nhau hẹn ước phu thê dưới miếu Nhật Nguyệt thì tình cảm của hai người đã càng thân thiết hơn giống như vợ chồng vậy đi đâu cũng có nhau tâm đầu ý hợp. Như vậy chỉ có chuyện vợ chồng thật sự là hai người chưa làm mà thôi.

Nhưng thời gian tốt đẹp thật sự không dài một chút nào, Minh Triết và Tịch Vãn hạnh phúc bên nhau thêm hai năm nữa sau khi cô học xong thì ba mẹ lại đưa cô đến làm trong công ty của mình.

Đương nhiên, chuyện gì đến rồi sẽ đến mà thôi. Từ những sự việc như công ty của ba mẹ Tịch Vãm gặp khó khăn mà bản thân Minh Triết không giúp được. Cho đến khi việc Tịch Vãn nguyện dùng cuộc hôn nhân không có tình cảm để báo hiếu lại công ơn sinh thành của ba mẹ mình kia trái tim Minh Triết như chết lặng đau không thể tả nỗi.

Mà có thể là nỗi đau đớn như ai đó cắt vào từng tất da thịt kia làm cho Minh Triết từ trong cơn hồi ức tỉnh lại ánh mắt vô thức rơi xuống vài giọt lên nhưng trên khóe môi vẫn nở nụ cười thỏa mãn về những ký ức đã qua.

Tuy tác giả mất hết năm chương để miêu tả hồi ức của Tịch Vãn mà Minh Triết một cách sơ lược nhất, nhưng những hồi ức ấy chỉ là thoáng qua trong khoảng khắc vài giây trong đầu Minh Triết mà thôi.

Hứa Di ngồi trên chiếc ghế dựa thấy Minh Triết vừa khóc lại cười rất giống tên điên liền khinh bỉ nói.

" Lời tôi nói anh có nghe hay không ? Nếu như anh thấy việc giả làm chó quá xấu hổ thì tôi cho anh một cơ hội khác, anh chỉ cần nói người phụ nữ trên tivi này không xứng với những gì anh đã làm tôi sẽ suy nghĩ lại."

Đương nhiên Minh Triết biết người tên tivi mà Tịch Vãn rồi nên hắn cũng không suy nghĩ đến chuyện đó. Hắn chỉ mệt mỏi nhìn về phía Hứa Di nói.

" Nếu tôi giả làm chó xem cô làm chủ và có động tác giống như thế, thì hứa tiểu thư có thể trả lại điện thoại cho tôi một chút hay không ?"



Hứa Di nghe thấy lời nói đầy thỏa hiệp này của Minh Triết trong lòng như muốn phát điện hắn vì người phụ nữ kia chẳng thèm quan tâm gì hay sao chứ ?

Nghĩ đến đây Hứa Di liền phẫn nộ suy nghĩ đến bản thân phải tìm thứ gì bẩn nhất đển ngăn cấm việc Minh Triết muốn làm.

Trong lúc đầu óc gấp gáp Hứa Di liền đưa bàn chân thon dài của cô ra trước mặt Minh Triết cắn răng nói.

" Nếu anh muốn vì cô gái kia như thế cũng không sao ? Chỉ cần bây giờ anh bò đến giống như chó rồi ngoan ngoãn liếm chân tôi, bà đây sẽ trả điện thoại cho anh một tiếng."

Nói xong nhưng câu này hàm răng trắng của Hứa Di bất giác nghiến lên như muốn điên, cô áp chế cảm xúc phẫn nộ của mình cầm chiếc điện thoại lên hướng về phía Minh Triết quay video. Cô không tin hắn như thế còn giám làm những lời mà mình vừa nói.

Bởi vì từ trước đến giờ nếu có ai rơi vào tình cảnh như thế này thật sự không muốn vứt mặt mũi của mình như thế, nhưng mà Hứa Di đây là xem nhẹ Minh Triết. Xem nhẹ tình cảm của hắn đối với Tịch Vãn hiện tại người con gái mình yêu đang chịu cảnh cơ cực bên người đã ông khác làm sao hắn nhẫn được cơ chứ.

Nghĩ như thế tâm trí hắn càng điên cuồng nhẹ nhàng bò dưới mặt đất rồi chậm rãi đi đến dưới chân Hứa Di, cái miệng Minh Triết nhanh chóng mở ra nhẹ nhàng ngậm lấy ngón chân của Hứa Di vào miệng mà l.iếm l.áp như món bảo vật quý giá vậy.

" Aaaaaa.."

Hứa Di bất ngờ vì động tác này của Minh Triết liền khiếp sợ lui về phía sau sắc mặt có chút khó coi, bởi Hứa Di thật sự chẳng muốn sỉ nhục người khác đến mức như thế. Nhưng không hiểu sao khi thấy hắn bất chấp mà quan tâm Tịch Vãn như thế cô thật sự rất tức giận.