Bảo Bối Em Là Ai

Chương 3




Nhược San rời khỏi phòng VIP thì cũng đã 1 giờ sáng, đáng lí hôm nay cô không có ca trực đêm, nhưng vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà dây dưa cho đến tận bây giờ. Tâm trạng Nhược San suốt từ lúc bước vào thang máy liền bất an không thôi. Vốn đầu tối cô đã gọi điện cho mẹ của mình, nói rằng sẽ về trước 11 giờ đêm, nhưng bây giờ đã muộn như thế này, chỉ sợ sẽ khiến bà lo lắng.

Bên ngoài Skybar lúc này trời mưa tầm tã, ồn ào trút xuống thành phố hoa lệ. Xung quanh chỉ còn lại đèn đường, cùng biển hiệu nhấp nháy mập mờ trong màn mưa. Nhược San bất giác rùng mình, gió dội lên da thịt cô lạnh đến buốt sống lưng.

Cô đưa tay vẫy một chiếc taxi đậu ngay gần đó, ngay lập tức, chiếc xe quay đầu chạy về hướng của Nhược San. Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô vang lên, là số của Bách Tùng gọi đến.

Cô chưa kịp nói điều gì, đã nghe thấy giọng của Bách Tùng mếu máo bên tai: "Nhược San, chị làm gì mà không chịu nghe máy vậy, chị đến bệnh viện ngay đi, mẹ xảy ra tai nạn rồi"

Nghe như tiếng sét vừa đánh trúng người mình, Nhược San bủn rủn tay chân như người bị bắt mất hồn vía. Không để cho chiếc taxi lại gần hơn, Nhược San hoảng loạn lao thẳng vào màn mưa, rồi vội vàng mở cửa.

Bệnh viện thành phố K.

Từ đầu hành lang, Nhược San đã nhận ra bóng lưng quen thuộc của Bách Tùng, cậu ngồi trên băng ghế xanh với bộ quần áo ướt sũng, hai tay túm chặt vào nhau đang không ngừng run lên. Nhược San gạt nước mắt, vội vàng lao đến chỗ Bách Tùng.

"Tiểu Tùng, chị đến rồi đây!"

"Nhược San..." Bách Tùng đôi mắt đỏ ửng vui mừng gọi tên cô.

Nhược San không nén được đau lòng mà ôm lấy Bách Tùng: "Xin lỗi, là chị đến trễ, mẹ thế nào rồi, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Bách Tùng rời khỏi vòng tay cô, giọt nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống khuôn mặt anh tú. Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng thấy Bách Tùng rơi lệ, nhưng lần này, với Bách Tùng có lẽ là cú đả kích rất lớn.

"Mẹ nghe chị nói sẽ về sớm, lại thấy trời mưa to, vì sợ chị bị cảm nên mới cầm ô ra tận bến xe. Nào ngờ... trên đường đi thì xảy ra tai nạn, chiếc xe tông phải mẹ đã bỏ trốn rồi."

Nhược San thất thần ngồi bệt xuống sàn bệnh viện, cảm giác cảnh tượng mẹ cô bị xe tông phải như hiện rõ trong tâm trí Nhược San, cô đau đớn gào lên trong nước mắt:

"Tất cả là tại chị...đều vì chị mà mẹ mới xảy ra tai nạn...nếu như chị về sớm hơn, thì mẹ đã không xảy ra chuyện rồi..."

Bách Tùng đỡ Nhược San ngồi lên ghế, nhẹ giọng an ủi cô: "Nhược San chị đừng khóc nữa, chúng ta cần bình tĩnh đợi thông báo từ bác sĩ, em tin mẹ nhất định sẽ bình an."

Nhược San vội vã gật đầu trong dòng nước mắt, Bách Tùng nói đúng, nếu như bây giờ cô gục ngã, thì Bách Tùng và mẹ cô còn biết dựa vào ai.

Khoảng 10 phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, vị bác sĩ trung tuổi bước ra bên ngoài, cất giọng hỏi: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Là tôi, bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?" Nhược San và Bách Tùng vội vàng lao người lên.

"Hiện tại chúng tôi đã tiến hành cấp cứu cho bệnh nhân, trước mắt chỉ là phương pháp tạm thời, tình hình cụ thể thế nào xin mời cô theo tôi vào phòng hội chuẩn, tôi sẽ nói rõ hơn."

Vị bác sĩ vừa tháo găng tay, vừa đi về phía cánh trái hành lang, Nhược San nghe ông nói, liền hấp tấp bước theo sau.

Sau khi ngồi vào bàn, ông đưa ra trước mặt Nhược San một tờ cam kết, rồi đều đặn nói:

"Mẹ cô bị chấn thương não rất nghiêm trọng, do đường huyết của bà ở mức khá cao, dù được phẫu thuật kịp thời cũng rất dễ gây ra nhiễm trùng máu và tử vong. Đây là loại kháng sinh chống nhiễm trùng được nhập khẩu từ nước ngoài, có giá vô cùng đắt. Nếu cô đồng ý mua thì kí vào cam kết bên dưới, chúng tôi sẽ nhanh chóng tiến hành phẫu thuật cho bệnh nhân."

Nhược San cầm bản cam kết trên tay, giọng thỏ thẻ run run: "Bác sĩ, nếu hoàn thành ca phẫu thuật, chi phí sẽ hết bao nhiêu ạ?"

"Cô chờ tôi một lát...."

"Cô gái, khoảng 200 000 NDT."

"Sao cơ...?"

Nhược San giật mình với con số mà vị bác sĩ vừa nói ra. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong ánh mắt cô.

"Tôi biết đây là số tiền rất lớn, có thể bệnh viện sẽ tạo điều kiện cho cô chi trả theo đợt, nhưng tôi hi vọng cô có thể mau chóng đồng ý phẫu thuật, vì nếu để lâu bệnh nhân sẽ càng gặp nguy hiểm."

"Vâng...g...g, bác sĩ..." Nhược San lặng lẽ đặt bản cam kết trên mặt bàn.

Vị bác sĩ thở dài một hơi nhìn cô rời mở lời động viên: "Cô gái, đừng từ bỏ, còn động lực mà cố gắng đó chính là may mắn của chúng ta."

Nhược San mím chặt môi cúi đầu chào vị bác sĩ, rồi chậm chạp bước ra bên ngoài. Cô vô thức đi trên hành lang như người mất hồn. Sinh mệnh của mẹ cô không phải nằm trong tay của bác sĩ, mà chính là đang nằm trọn trong lòng bàn tay cô.

Nhưng cô biết đi đâu để kiếm ra số tiền lớn như vậy. Cách duy nhất mà cô nghĩ đến chỉ có thể là bán nhà, nhưng sau đó thì thế nào? Số phận của 3 mẹ con cô biết sẽ đi về đâu? Cô thì sao cũng được, nhưng còn mẹ và Bách Tùng, hai người họ phải làm thế nào đây?

Liên tiếp những suy nghĩ bế tắc cứ hiện lên trong đầu Nhược San, dường như không thể chịu nổi cảm giác đau lòng thêm được nữa, cô vội chạy vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa rồi bật khóc nức nở.

Cô không muốn khóc trước mặt Bách Tùng, nếu chỗ dựa duy nhất là cô sụp đổ, thì em trai đáng thương của cô sẽ phải chống chọi như thế nào đây?

Cách đó không lâu, Nguyệt Dực trầm mặc đứng nhìn theo Nhược San bước đi cùng vị bác sĩ, đáy mắt đen vụt sáng với suy nghĩ liều lĩnh vừa hiện ra.

1 giờ sau, Nguyệt Dực bước đến trước mặt hai chị em Nhược San. Vì quá ấn tượng với chiều cao 1m9 của anh, mà Nhược San vừa nhìn thấy đã vội kêu lên: "Là anh...người luật sư ở Skybar."

Nguyệt Dực khẽ gật rồi lại lắc đầu "Là tôi, nhưng tôi không phải luật sư."

"Vậy tấm danh thiếp khi ấy...."

"Là của người khác, tôi chỉ mượn tạm."

"À...ra thế!"

Lúc này Nhược San mới nhìn kĩ Nguyệt Dực, ngoài chiều cao đỉnh của chóp thì anh còn mang gương mặt nam nhân vô cùng đẹp đẽ, với phong thái điềm đạm, nhưng không thiếu sự mạnh mẽ, uy nghi.

"Nhưng anh ta tới tìm mình làm gì, mình còn chưa tính chuyện bị anh ta đẩy vào tay gã đàn ông khác. Nhưng nếu như tên đó vào nhầm phòng thì sao, liệu mình có đang nghĩ oan cho anh ta không?". Với suy nghĩ đó, Nhược San còn chút ít hi vọng mà đặt lên người đàn ông này.

Nguyệt Dực trên tay cầm phong bì màu trắng, nét mặt bình tĩnh nhìn Nhược San cất giọng:

"Chúng ta chính thức chào hỏi một chút, cô Đường Nhược San, tôi là Nguyệt Dực, thư kí của chủ tịch tập đoàn thương mại Bạch Lâm."

"Anh... tại sao lại biết tên tôi?" Nhược San không khỏi bất ngờ đứng dậy khỏi ghế.

"Tôi có chuyện muốn nói với cô, chúng ta tìm có thể tìm một chỗ nào đó thuận tiện hơn được không?"

Bách Tùng nãy giờ ngồi bên chị mình, nghe Nguyệt Dực đề nghị như thế, liền vội vàng bước lên trước một bước với vẻ mặt đề phòng.

Nhược San dù rất tò mò về người đàn ông này, nhưng lại không muốn Bách Tùng lo lắng cho mình, liền đưa tay đẩy Bách Tùng sang bên cạnh.

"Bách Tùng, em về nhà thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút, có chị ở đây được rồi"

"Nhưng...."

"Không sao đâu, chị sẽ không đi đâu cả."

"Ừm!. Vậy em về trước, sáng mai sẽ vào sớm với chị."

Chờ cho Bách Tùng đi khỏi, Nhược San mới ngồi xuống ghế, đưa tay đập đập vào chỗ mà Bách Tùng vừa ngồi.

"Xin lỗi, tôi không thể rời đi được, nếu đã có chuyện muốn nói với tôi, anh hãy nói ở đây đi."

Nguyệt Dực không còn cách nào khác, đành ngồi ngay bên cạnh Nhược San. Lấy từ trong áo khoác ra một tờ chi phiếu, đưa đến trước mặt cô. Một con số kéo dài, mà trong đời Nhược San chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy "1 triệu NDT".

Người đàn ông này, rốt cuộc là muốn gì? Tại sao lại đưa cho cô tờ chi phiếu giá trị thế này?

"Tờ chi phiếu này là sao?" Cô ngỡ ngàng hỏi Nguyệt Dực.

Ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào Nhược San, Nguyệt Dực cất giọng dứt khoát:

"Nhược San, tôi muốn mua cô."