Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 20: Chương 20




Cô ngồi trong lòng anh đến trưa, tâm trạng cô vô cùng phức tạp, cô nghĩ không biết ông chú già này đang định tính kế gì trong lòng,tuy cô nhắm mắt nhưng không hề ngủ cô đang suy nghĩ làm cách nào để ông chú này trở lại bình thường, cô không muốn ông chú như lúc này,cảm thấy nó ớn lạnh làm sao ý không quen chút nào. Cô đâu biết rằng anh đang nhìn cô rất chăm chú, nhìn nét mặt tuy có chút tinh nghịch nhưng vô cùng đáng yêu, tay anh chạm vào má cô nó rất mềm mại, bị anh chạm cô có chút giựt mình nhưng vẫn để im xem anh định làm gì ?

Kết quả là đầu anh sạn cuối xuống sát vào mặt cô,cô dự tính không tốt liền mở mắt ra xem, anh bàng hoàng liền ngưng lại về vị trí ban đầu,cô nghi ngờ anh tính làm gì nên hỏi ?

-- Chú định làm gì vậy ?

-- Không có gì.

-- Vậy tôi có thể xuống được chứ.

-- Ừm, chúng ta đi ăn trưa.

Cô ngồi dậy cuối cùng cũng được thoải mái, ngồi như khúc gỗ làm cô rất khó chịu, nhưng nghe anh nói cùng đi ăn trưa là không muốn chút nào, gương mặt cô liền hiện rõ chữ ,anh biết cô không muốn nhưng vẫn phải đi.

-- Dù không muốn đi em cũng phải đi.

-- Không muốn chú cũng vắt ép thôi.

-- Ừm biết thì tốt đi thôi.

Anh bước ra ngoài trước, cô bước theo sau cả hai vào trong thang máy, anh suy nghĩ đây là lần thứ hai anh chuẩn bị hôn cô nhưng cô liền mở mắt, nên hai lần làm anh rất tụt hứng, nhưng chắc chắn lần thứ ba sẽ không bị như vậy. Bước ra thang máy, công ty bây giờ cũng ít người vì họ đã đi ăn trưa hết nên không thấy anh và cô đi chung.

Ra ngoài cô đợi anh lấy xe đến đón cô, thấy xe anh đến cô liền lên xe, rồi anh lái đi đến một nhà hàng, trên xe cả hai không ai nói lời nào ? Cô chỉ nhìn ra ngoài ngắm cảnh vật, còn anh thì suy nghĩ không biết nói với cô về tình cảm của anh giành cho cô như thế nào ? Nói thẳng ra thì không biết bắt đầu từ đâu, còn vòng vo dây dưa thì sợ cô tránh anh, mọi cách đều nghĩ ra nhưng không được cái nào ? Trong công việc anh luôn xử lý nhanh gọn lẹ, còn trong việc tình cảm chẳng biết thể hiện thế nào ?



Đến nên cả hai đi vào trong ,anh chọn phòng vip riêng, tính anh không thích ồn ào chỉ thích yên lặng, còn cô thì như thế cũng được, vì anh là người rũ cô đi ăn và cũng là người trả tiền nên không có quyền nói. Vào phòn riêng anh nhường cô gọi món trước, cô gọi xong anh nhìn phục vụ, phục vụ liền hiểu ý anh nên ra ngoài chuẩn bị, còn cô thì không biết nói gì nên im lặng là tốt nhất.

Cô lấy điện thoại của mình ra xem tin tức, thì thấy tin nhắn của Lý Mỹ.

-- Tối nay đi bar.

-- Chưa biết đi được hay không .

-- Sao vậy ?

-- Tăng ca.

-- Cậu làm thư ký hỏi ông sếp của cậu xem sao ?

-- Thư ký thì thư ký nhưng sếp chưa về làm sao về được.

Cô nhắn xong liền ngước lên nhìn anh rồi lên tiếng.

-- Chú chiều nay tôi có thể về sớm một chút được không ?

-- Lý do.



-- Tôi có công việc riêng cần giải quyết.

-- Chiều nay về sớm mai ở lại tăng ca.

-- Chú không thể như vậy được.

-- Vậy ở lại làm.

-- Thôi được vậy mai ở lại tăng ca vậy.

Thức ăn đã được lên bàn, cô và anh bắt đầu chuẩn bị ăn, cô ăn trong sự buồn bực không can tâm, đúng là thư ký khổ thật, cô muốn khóc thét lên luôn vậy. Ăn xong cả hai về lại công ty, anh thì vào văn phòng làm việc, còn cô thì không giống lúc sáng nữa không cần phải làm khúc gỗ nữa, cô ngoài bên ngoài làm việc vô cùng nghiêm túc. Đang làm việc hăng say anh liền gọi cho cô.

-- Thông báo với mọi người mươi lăm phút sau chuẩn bị họp.

-- Vâng.

Nghe nói như vậy cô liền thông báo cho các trưởng phòng, giám đốc những người có chức vụ trong công ty xuống sẽ hợp, cô thông báo xong mọi người đều nghe xong bàn tán xôn xao, không biết có chuyện gì mà lại họp bắt chợt như vậy làm họ cũng hoang mang. Còn cô thì thư thả chuẩn bị hồ sơ mà anh gửi cho cô, rồi kêu cô phô ra cho mọi người, anh kêu sao cô làm vậy. Cô chuẩn bị xong vào đâu đó là lúc anh và cô vào phòng họp .

Anh và cô bước vào trong, mọi người đều thấy anh liền im lặng, thấy mọi người đến đông đủ, cô liền phát tài liệu cho mọi người, phát xong cô ngồi kế bên cạnh cũng xem xét tình hình, mọi người đều nhìn vào tài liệu cô phát liền xanh mặt, anh nhàng nhã lên tiếng.

-- Tôi mời các người về đây làm việc, các người làm như vậy sao ? Các người làm bản thảo vô cùng sơ sài thì làm sao mà thuyết phục đối tác.

Mọi người đều im lăng không ai dám nói gì, đúng là dự án công ty anh đang đấu thầu vô cùng quan trọng, khi thấy bản báo cáo như vậy sắc mặt anh đã biến sắc, nên mới triệu tập cuộc họp đột xuất như vậy. Cô ngồi bên cạnh anh, thấy anh như vậy thì liền sợ rung người, ông chú ác ma lúc sáng đã biến mất bây giờ là ác ma muốn ăn thịt người, biểu sao mọi người trong đây ai cũng sợ hãi, đi họp áp lực còn hơn là làm việc.