Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh

Chương 4: Chương 4




Cô về đến nhà liền lên phòng lấy đồ ra rồi vào phòng tắm qua một lần nữa, để ngủ sẽ thoải mái hơn, sau khi tắm xong cô lại bàn trang điểm chuẩn bị bước dưỡng da của mình, cô làm xong rồi lên giường ngồi nghĩ đến cảnh lúc cô găp người đàn ông đó, phải nói là vô cùng soái ca nha, đúng là đẹp nhưng cô không phải loại gái thấy trai là nhảy dựng lên đâu,đẹp trai mà lại lạnh lùng khó ở như vậy cô chẳng ưa chút nào. Nghĩ đến đó là cô thấy tức, tên đàn ông lạnh lùng lại còn tự ảo tưởng nữa.

Cô không muốn nghĩ đến nữa liền nằm xuống chuẩn bị đi ngủ, còn về phía anh khi về biệt thự anh liền lên phòng tắm rửa sạch sẽ ,rồi ra ban công cầm một điếu thuốc hút, không chỉ riêng cô nghĩ về chuyện đụng trúng anh,anh cũng như vậy hình bóng của cô cứ hiện lên trong tâm trí của anh,hình dáng nhỏ nhắn uyển chuyển cùng với thân hình quyến rũ đó, làm anh cứ nhớ mãi không thôi. Đặc biệt là hương thơm dịu nhẹ đó, thật khiến anh nhớ mãi.

------------

Hôm sau cô thức dậy sớm,vào vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà thấy ba mẹ cô sáng sớm đã ngồi ở phòng khách, ba cô thì uống trà đọc báo, còn mẹ cô thì lại chăm sóc chậu hoa mà ba thích nhất. Cô tươi tắn đi xuống phòng khách, rồi cất tiếng nói lên.

-- Ba mẹ buổi sáng tốt lành.

-- Con gái buổi sáng vui vẻ.

Bà nhìn cô hiền hậu trả lời cô,còn ba cô thì nhìn cô rồi mỉm cười tiếp tục công việc đọc báo của mình, tuy ba cô không nói nhưng ông lại nhìn cô mỉm cười, đủ hiểu lời nói đã thay bằng hành động. Cô ra ngoài vườn đi dạo một vòng để hít lấy bầu không khí trong lành, cô đi ngang qua một vườn hoa cô yêu thích, đi vào trong thấy chúng chưa được dọn cỏ, trong khi đó cô cũng rảnh nên đã xoắn tay áo lên chuẩn bị dọn khu vườn này .

Dọn được một lúc thì cũng gần xong,vườn hoa không nhiều cỏ nên rất nhanh cô đã làm xong công việc, đúng lúc người làm đi ra gọi cô vào ăn sáng, cô liền rửa tay rồi vào trong dùng bữa. Bước vào trong cô đi vào phòng bếp, thấy ba mẹ đã ngồi yên vị ở đó chỉ còn chờ cô vào là có thể ăn, cô nhanh chân đi lại chỗ rồi ngồi xuống mới bắt đầu ăn sáng.

Sau khi ăn xong, cả ba người đều lên phòng khách ngồi, ba cô nhìn cô liền lên tiếng hỏi về công việc của cô.

-- Con về nước lần này có dự định gì không ?

-- Dạ trước mắt thì con muốn nghỉ ngơi một thời gian gian,sau đó con sẽ xin việc làm.

-- Nhà mình có công ty cần gì phải đi xin.

-- Nhưng con muốn tự mình làm ra,không muốn dựa vào thế lực công ty mình đâu.

-- Ừm..cũng được, vậy con tìm được công ty nào chưa ?

-- Dạ vẫn chưa con đang tìm hiểu.

-- Ừm, nếu có khó khăn gì thì nói với ba .



-- Dạ con biết rồi.

-- Ừm.

Sau khi nói chuyện với ba cô xong ,cô ngồi chơi một lúc rồi mới lên phòng, trong phòng cô nằm trên giường tay thì cầm điện thoại lướt tên của hai cô bạn rồi ấn nút gọi video.

-- Hello gọi mình có gì không ? ( Lý Mỹ )

-- Bộ có chuyện mới được gọi sao ?

-- Đâu có, cậu có thể gọi mình bất cứ lúc nào .( Lý Mỹ )

-- Vô vấn đề chính đi nào. ( Tô Nhã Hân )

-- Chuyện là mình mới về nước còn thiếu vài món đồ, muốn rũ hai cậu đi shopping.

-- Ừm...lâu rồi mình chưa đi, được nay đi đi. ( Tô Nhã Hân ).

-- Mình cũng vậy mỹ phẩm của mình cũng gần hết rồi. ( Lý Mỹ )

-- Có ai như cậu không suốt ngày mỹ phẩm.

-- Con gái ai mà chả vậy phải biết tự chăm sóc bản thân mình chứ. ( Lý Mỹ )

-- Thôi đi bà ơi bà nghiện mỹ phẩm thì cứ nói đại đi, bài đặt chăm sóc bản thân. ( Tô Nhã Hân )

-- Nè cậu không nói móc mình là ăn cơm không vô sao ? ( Lý Mỹ )

-- Thì có sau nói vậy thì thôi à. ( Tô Nhã Hân )

-- Được rồi hai người dừng lại đừng cãi nữa .

-- Tại cậu ta nói móc mình trước thôi. ( Lý Mỹ )



-- Được rồi địa điểm là trưa nay mười giờ, hai cậu tới nhà rước mình ok không ?

-- Ok. ( Lý Mỹ )

-- Ok. ( Tô Nhã Hân )

Về phía anh, trong phòng họp đang diễn ra cuộc họp vô cùng căng thẳng đến nỗi ai nấy đều chảy cả mồ hôi. Vì bên trên là một tổng tài vô cùng lạnh lùng và khốc liệt, gương mặt anh không biểu cảm ai nấy đều lo sợ không thôi, mỗi tuần đều diễn ra cuộc họp căng thẳng như thế này, khiến ai cũng phải cầu nguyện cho cuộc họp này trôi qua nhanh chóng, ở trong đây như muốn ngộp thở chết vậy, thật đáng sợ không thôi.

Sau khi mọi người báo cáo và anh cũng xem qua các tài liệu, liền miễn cưỡng hài lòng rồi cuối cùng là tan họp, anh đứng dậy đi ra ngoài cùng trợ lý của mình, trong phòng họp ban cán sự trong công ty đều thở phào nhẹ nhõm, đại ma vương cuối cùng cũng tha chết, ở đây thêm một giây phút nào nữa chắc chắn sẽ không yên nỗi. Anh về văn phòng lập tức điện thoại reo lê , nhìn vào màn hình là Triệu Minh Đức gọi, anh hờ hững ấn nút rồi lạnh lùng nói.

-- Cho cậu hai phút để nói.

-- Cậu không thể nào nói chuyện nhẹ nhàng chút sao ?

-- Chuyện chính.

-- Rủ cậu đi ăn.

-- Không có thời gian.

-- Cậu ngày nào cũng công việc, không để cho mình thời gian nghỉ ngơi sao, giành nửa tiếng để đi ăn một bữa cơm không được sao ?

-- Địa điểm thời gian.

-- Như vậy phải được không .

-- Cậu không nói khỏi đi.

-- Mười một giờ trưa nay chỗ cũ.

Triệu Minh Đức nói xong anh liền tắt máy rồi tiếp tục công việc của mình, ở bên kia có một oán khí với anh, không biết làm bạn với anh là vui hay khổ nữa, như muốn khóc thét vậy. Ôi đau khổ quá mà, có thằng bạn lạnh lùng cũng là một cái khổ.