Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài

Chương 8




-sao con về sớm vậy? Điểm Điểm_dì Diệp thấy cô đi vào thì kéo cô lại ghế hỏi

-Dạ con đang tìm việc khác ạ, hôm nay con không muốn nhắc tới_cô nảo nề nói, đi rất nhiều công ty rồi mà chả có chỗ nào nhận cô vào làm, bằng của cô thuộc loại xuất sắc cơ?

-Đừng nản mọi chuyện sẽ ổn, con mau đi tắm rửa nghĩ ngơi đi_dì Diệp xoa mu bàn tay trắng muốt nói

-Dạ dì cũng nghĩ sớm_cô gật đứng lên cũng không quên nhắc nhở bà.

-Alo_cô vừa trong phòng tắm bước ra thì chuông điện thoại lại reo lên

-Xin chào, tôi là thư ký Trần, Trần Tô Kỳ_thư ký Trần bên kia giới thiệu lại

-À là anh sao? không biết anh gọi tôi có chuyện gì?_cô gật đầu nhớ ra hỏi lại

-Chủ tịch chúng tôi muốn gặp cô_thư ký Trần nói

-Chuyện này....giờ đã khuya tôi nghĩ....._cô nhìn đồng hồ rồi nói

-Bây giờ mới hơn 7 giờ chắc cô không phiền tôi đến đoán chứ?_thư ký Trần không cho cô cơ hội từ chối mà nói thêm

-Tôi.....hay là ngày mai được không?_cô từ hối khéo

-Tôi cho cô 10 phút chuẩn bị_lời vừa dứt thì giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô lạnh sống lưng

-Anh....quá đáng lắm rồi nhé_cô tức giận nói, không còn nhỏ nhẹ không còn dịu dàng chỉ còn tức giận

-Tôi ghĩ cô đang cần một công việc_Nhạc Tử Lôi nhếch môi nói, anh bên đây có thể nghe tiếng thở đang tức giận của cô

-Đợi tôi_cô tức giận ném điện thoại đi xa

-Cô gái cứng đầu_bên đây Nhạc Tử Lôi nghe tiếng tút tút kéo dài mà mở miệng nói

-Boss...đây là điện thoại của tôi_thư ký Trần phía trước cố ý nói

-Tôi biết_Nhạc Tử Lôi trừng mắt khiến thư ký Trần cụp mắt quay lên

"ào"

Chiếc xe Maybach dừng trước mắt cô nhưng mà lại ngay một dũng nước lớn kiến nước bắn vào người cô ướt như chuột lột

"Tưởng có tiền là giỏi sao?" cô thầm khinh bỉ a~

-Lên xe_lại là cái giọng ra lệnh ấy

-Tôi cần thay đồ_cô hắn giọng nhìn Nhạc Tử Lôi

-Lên xe tôi không muốn nhắc lại lần ba_lại tiếp tục ra lệnh, cái điệu bộ này cô cảm thấy rất quen.

-Nhưng...._lời còn chưa thoát khỏi miệng đã bị một lực đạo mạnh kéo hẳn cô lên xe.

-Á_do bất ngờ bị kéo mà cô nhắm thẳng ngay ngực người nào đó mà cắm đầu vào

-Cô gái em nhẹ quá_Nhạc Tử Lôi cố định cô ngay trên đùi mình tay vòng qua eo nhỏ nhắn ôm thật chặt

-Nhẹ? tôi đây vừa ký vừa người nhé_cô nghe Nhạc Tử Lôi nói mình nhẹ thì phản bác

-Vừa ký vừa người? tôi không chắc có nên kiểm tra không?_Nhạc Tử Lôi đùa cợt tay bắt đầu không yên phận mà vuốt ve eo nhỏ nhắn

-Này...anh đừng có mà bậy bạ_cô đánh vào tay không yên phận kia

-Tôi có gì mà bậy bạ?_Nhạc Tử Lôi nhướng mày tay vẫn không yên phận mà mò vào trong áo sơ mi vuốt ve lấy bầu ngực kia, to hơn đây là ý nghĩ của Nhạc thiếu nhà ta

-Buông ra_cô hốt hoảng vùng vẫy nhưng người nào đó vẫn không chịu dừng còn cố ý bóp mạnh hơn

-Ngoan ngoãn ngồi yên nếu không lát nữa em sẽ khó chịu_Nhạc Tử Lôi thở ra nặng nề hắn lại bị kích thích bởi cô

-Tôi mà nghe lời anh? tôi chưa mơ đâu nhé_cô cãi lại cố gắng vùng vẫy hơn nhưng lực nam nhân cùng nữ nhân luôn luôn khác nhau, nữ nhân luôn phải chịu thiệt thòi mà.

-Đây là do em

-Cho tắm ngăn xuống

Tắm ngăn được thả xuống cô càng hốt hoảng

-Sợ rồi sao? yên tâm tôi sẽ rất nhẹ nhàng_Nhạc Tử Lôi mạnh bạo xé bỏ chiếc áo sơ mi trắng kia thành từng mảnh bộ ngực lắp ló sao nội y màu trắng càng trở nên mê người. Tay lần mó đến khóa áo ngực mà gở ra kiến áo ngực bị tụt ra (áo ngực không dây) hai gò bông hiện ra một cách lộ liễu.

-Đừng xin anh...buông tôi ra_cô cầu xin tay cố gắng che đi cảnh xuân đã lộ ra hết

-Buông? cô gái em ngây thơ quá rồi_Nhạc Tử Lôi nhếch môi qả là tiểu bạch thỏ mà

-Xin anh....hức..hức_cô khóc thật rồi, nhưng Nhạc Tử Lôi hắn nào nghe hắn chỉ biết bây giờ đã bị dục vọng che mờ lý trí

Môi hắn áp xuống môi cô lưỡi tiến quân thần tốc càn quét hết tất cả trong miệng cô. Tay cũng không ngoan mà nắm lấy một bên ngực xoa nắn đủ kiểu

-Ưm_cô khó chịu kháng cự, tay quơ loạng xạ.

Nhạc Tử Lôi nhíu mày nắm lấy hai tay đang quơ loạng xạ của cô cố định trên đầu

Nhận thấy cô hết dưỡng khí hắn luyến tiếc buông tha đôi môi bị hắn gặm nhắm nãy giờ.

Được buông tha cô cố gắng hít lấy ít để khiến hắn bấc giác mỉm cười

Tranh thủ cơ hội hắn tụt quần tây của cô xuống lộ ra đôi chân thon dài trắng muốt, tay bứt luôn chiếc quần lót màu trắng. Tay mò vào trong vân vê hạt chân châu nhỏ khiến cô khó chịu rên rĩ

-Đừng tôi không muốn_cô khó chịu lên tiếng càng nói tiếng cô càng mị hoặc

-còn nói không muốn rõ ràng em ướt hết rồi này_Nhạc Tử Lôi đưa ngón tay đã dính đầy dịch nhờn lên khiến cô xấu hổ che mặt

-Không cần xấu hổ vẫn còn rất nhiều lần_cô nào để ý lời Nhạc Tử Lôi nói hiện tại vẫn quan trọng

-Xin anh...tôi thật khó chịu_cô khó chịu ưỡn người

-Từ từ...em cầu xin tôi tôi sẽ cho em_Nhạc Tử Lôi mặc dù đã khó chịu đến đỉnh điểm nhưng vẫn còn muốn chơi đùa với cô

-Tôi...

-Mau nói đi tôi sẽ cho em

-Tôi....muốn anh_cô khó chịu nói, nhận được lời nói hắn gật đầu hài lòng kéo kháo quần đang bao bọc cự long đã ngẩng đầu từ lâu

Nhẹ tiến sát đến hang động nhỏ mà ma sát đâm mạnh vào thịt non vì bất ngờ mà bao bọc khiến hắn vừa sướng vừa đau

-Đau quá....huhu

-Ngoan một lát sẽ hết, thả lỏng ngoan_hắn dụ dỗ bóp lấy ngực cô

cô nghe lời bắt đầu thả lỏng khiến hắn dễ dàng đi vào, tiếng rên của cô càng ma mị khiến hắn như sắp nổ tung

-Cô gái em thật tuyệt_hắn thỏa mãn nói

Cô đâu nghe được lời hắn nói cô bị hắn hành hạ mà ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhìn cô không phòng bị mà ngủ ngon lành hắn mỉm cười nếu lúc nào cô cũng như vậy có phải sẽ tốt