Bảo Bối Nhỏ, Em Chạy Không Thoát Đâu

Chương 4: Từ từ giải quyết




Tại biệt thự của Ninh Thiên Trực lúc này, hai mẹ con Cố Nhã đang ngồi ăn bánh uống nước bàn về chuyện đi shopping. Đột nhiên Ninh Nhã Kỳ lên tiếng.

- Mẹ, chúng ta chẳng lẽ cứ để cho mẹ con của Ninh Ngọc Diệp ngày càng vượt mặt gia đình chúng ta sao mẹ, cũng đã hơn chục năm nay kể từ khi chú Phú mất, chúng ta cũng không đến nhà bọn họ, cũng càng không gặp mặt chúng, không biết dung mạo con gái bọn họ ra sao nữa, biết đâu nó xinh đẹp, giỏi giang hơn con thì sao mẹ...

- Con cứ phải lo làm gì, con thấy đó từ lúc con nhỏ đó được sinh ra tới giờ bà ta có dám cho báo chí thấy nó rồi chụp nó đăng tải lên truyền thông đâu, chắc hẳn nó cũng không đẹp đẽ gì, cái thứ gì đã khắc ba từ lúc ở trong bụng con tiện nhân đó rồi, thì có gì mà con phải lo sợ cơ chứ...yên tâm có chuyện gì xảy ra còn có ba và mẹ lo, chúng ta sẽ là hậu phương vững chắc nhất của con...bằng mọi thủ đoạn giúp con đạt được mọi thứ tốt đẹp trên đời này.

Ninh Thiên Trực từ trên lầu đi xuống, thấy hai mẹ con đang nói chuyện gì đó có vẻ đắc ý, ông đi xuống cùng góp chuyện với họ.

- Hai mẹ con bà đang nói gì mà vui thế ?

- Ba à, đã tới lúc mình cho gia đình chú Phú tàn rồi đó ba, bà ta và đứa con gái khắc chết chú Phú đó cũng nên nếm thử cảm giác không còn gì trong tay rồi ba ạ, chứ để lâu quá kẻo sau này bà ta lại hơn nhà mình đó ba.

- Đúng rồi đó ông, tôi thấy bây giờ là thời điểm thích hợp để cho hai mẹ con nó mất hết tất cả rồi, thằng em của ông nó vì quá tin tưởng anh trai của mình nên chúng ta mới dễ thao túng, chứ còn mẹ con nhà nó khó thuần phục lắm, vợ của thằng em trai ông quá thông minh và nhạy bén, nó vốn dĩ đã không muốn hợp tác với chúng ta làm ăn chung trong việc buôn bán chất cấm, ông không sợ thời cơ chín mùi con tiện nhân đó sẽ tống cổ cả nhà chúng ta vào ngục tối sao.

- Tôi đương nhiên đã nghĩ tới việc thủ tiêu bọn chúng, nhưng bây giờ chưa phải là lúc, tuy nó không chịu tán thành cách làm ăn bẩn thỉu đó của chúng ta nhưng nó cũng chưa từng uy hiếp gì ta cả, nên không có gì đáng lo ngại, bây giờ mẹ con bà mau tìm cách giúp tôi làm sao kí được hợp đồng với tập đoàn Thẩm Đông Cung để công việc làm ăn của chúng ta ngày một suôn sẻ không vết xước nữa kìa.

- Ba, chúng ta đã gửi bản thiết kế thời trang điêu luyện đó và cho hắn ăn gần như là hết lợi nhuận mà vẫn không chịu hợp tác với chúng ta sao ?

- Đúng vậy, Thẩm Đông Cung tuy còn rất trẻ tuổi nhưng đã là chủ tịch của một tập đoàn có sức ảnh hưởng lớn trong và ngoài nước, vì vậy hắn luôn luôn đưa lợi ích lâu dài của bản thân lên hàng đầu, chúng ta đối với hắn chả là cái đinh gì trong mắt cả nên không hợp tác được cũng là điều bình thường.

- Còn nữa hắn là một người xưa nay chưa từng động vào phụ nữ, nếu con chiếm được trái tim hắn hoặc trở thành người phụ nữ của hắn thôi thì mọi thứ trên đời này con muốn không có gì là không thể cả con gái của mẹ.

- Hai mẹ con bà cứ suy nghĩ tìm cách đi, tôi ra ngoài giải quyết một số chuyện.

Nói rồi thì cả ba người ai làm việc nấy của mình, cuộc trò chuyện kết thúc trong sự tính toán lên người khác của cả ba khiến người khác thật thấy tàn nhẫn, đến anh em ruột còn tìm cách hãm hại nhau, bây giờ đến huyết thống chảy cùng dòng máu cũng muốn hủy diệt.



Tại trường học London, Đồng Giao Tranh và Ninh Ngọc Diệp đang ngồi ở ghế đá của trường trao đổi bài tập của tiết học vừa rồi với nhau.

- Giao Tranh bài này tớ thấy nó hơi khó hiểu chỗ này, cậu giải thích giúp tớ với...

- Cậu đừng có trêu mình nữa Ngọc Diệp, cậu trêu tớ có cái câu đó cũng từ sáng tới giờ rồi...người ta không hiểu thì hỏi tớ nên tớ mới chỉ thôi...cậu cũng có sao mà cứ trêu tớ vậy chứ...còn trêu nữa tớ sẽ nghỉ chơi với cậu.

- Được rồi mà tớ sẽ không trêu cậu nữa được chưa...học căng thẳng quá nên chọc cậu cho vui ấy mà, dễ dỗi ghê...haha...

Từ lúc qua đây đến giờ cũng được hai năm rồi, mới đầu Diệp và Tranh chưa có tiếp xúc nhiều với mọi người, nhưng được một thời gian thì cũng đã quen nhiều bạn bè cũng như tiếp xúc với mọi thứ nhiều hơn nữa, và đặc biệt họ đã chơi thân với Bạch Phong ngay từ lúc mới nhập học bên này, ngoài Bạch Phong ra thì không có người con trai nào được họ chơi thân cả. Bạch Phong cũng là người nước S qua bên đây du học, tìm thấy thêm một đồng hương của mình cũng coi như là niềm vui và an ủi đối với hai cô ở nơi đất khách quê người này.

- Tớ thấy nhớ mẹ và thím Đồng quá, chúng ta qua đây học chỉ có thể gặp họ nói chuyện với họ qua mạng xã hội thôi à, còn cả mấy năm nữa mới kết thúc việc du học, lúc đó chúng ta sẽ được về nhà thăm mẹ và thím Đồng phải không Tranh nhi...

- Vì thế hai đứa mình phải cùng nhau cố gắng và vượt qua, hai năm đã qua rồi thì ba năm nữa có là bao, chỉ cần cậu có tớ và tớ có cậu thì mọi thứ sẽ được giải quyết hết...cố lên nào...

- Hai cậu nói gì mà thì thầm to nhỏ thế, nói xấu Bạch Phong tớ đây có phải không ? Đừng tưởng tớ không biết gì nhé...nước của hai cậu nè...

Bạch Phong đi trả sách cho thư viện rồi về lại trường tiện mua nước cho hai cô bạn thân của mình luôn, về lớp học thì không thấy hai cô bạn này đâu thì Bạch Phong biết họ chỉ có ra đây mà thôi, đúng như Bạch Phong đoán, hai cô không những ngồi đây mà còn xì xầm to nhỏ chuyện gì đó ?

- Bọn tớ đang mắng cậu đó, đi đâu mà lâu lắc quá trời làm bọn tớ ngồi nói xấu mà khát khô cả cổ họng đây này...nhưng mà vì hai ly nước này nên tớ và Tranh nhi sẽ bỏ qua cho cậu...hahaha...

- Buồn quá đi, đi trả sách cho thư viện, lúc về còn ghé quán mua nước để đưa cho hai tiểu thư của tôi mà còn bị nói xấu...thiệt sự là buồn không chỗ nào mà nói được...huhuhu...

- Hahahaha...hahahaha.

Cả lũ được phen cười phá lên, bọn họ luôn trêu trọc nhau như vậy cũng đã được rất lâu rồi, chơi với nhau riết rồi từng cử chỉ hay là cái nháy mắt thôi cũng khiến bọn họ hiểu nhau.