Ninh Ngọc Diệp sau khi đồng ý sự cầu xin của Ninh Thiên Trực thì cũng chào tạm biệt ông ta lần cuối ra về, hôm nay cô đến đây chỉ có một mình mà thôi Giao Tranh mới đầu muốn đưa cô đi vì cô đang mang thai nên có người đi cùng cũng yên tâm hơn nhưng Ninh Ngọc Diệp nói cô ấy muốn đi một mình với lại cô ấy còn ghé mua chút đồ rồi sẽ quay về sau nên kêu Giao Tranh cứ đến công ti đi không cần lo cho cô.
Qua lời nỉ non của Ngọc Diệp thì Giao Tranh cũng mềm lòng mà đồng ý để cho cô tự đi vậy, dù gì tâm trạng của bà bầu vẫn phải được ưu tiến chứ, thế nên Giao Tranh mới bắt taxi cho Ngọc Diệp đến đó còn mình thì đến công ti.
Sau khi từ chỗ Ninh Thiên Trực về thì Ngọc Diệp ghé siêu thị mua một ít quần áo trẻ con, hôm qua cô có lướt chúng những mẫu quần áo trẻ sơ sinh rất dễ thương, cô mang thai là một bé trai, thai nhi phát triển rất tốt, nói không tốt thì không được rồi vì Thẩm Đông Cung chăm cô rất kĩ, anh đã từng muốn mang cô về biệt thự sống nhưng cô không chịu cô muốn ở đây với Giao Tranh hơn, phải năn nỉ lắm thì Đông Cung mới chấp nhận cho cô và bảo bối nhỏ này ở lại đây, nhưng mà một ngày anh qua nhà cô cả mấy lần hầu như có mặt tại nhà cô gần như suốt 24 tiếng thì có.
Người đàn ông này quá mực yêu thương cô rồi, từ lúc biết cô mang thai đến giờ Đông Cung vẫn chưa một lần động vào cô khiến cho cô cảm thấy rất thoải mái, không còn sợ cái kích thước khổng lồ đó của anh nữa, nếu cái đó của anh mà vào bên trong cô thì có khi bảo bối nhỏ của cô lại chịu đau cùng với cô rồi, nhưng anh rất biết điều là cô đang mang thai nên không ép buộc cô.
Cô đi hết khu vực bán đồ trẻ sơ sinh của cái siêu thị này thì cô lựa được một đóng quần áo nhỏ nhỏ nhìn rất đang yêu, cả những chiếc bình, cái ly nhỏ hay chiếc khăn...tạm thời cô cứ lựa tưng đây trước đã vì những đồ này rất nhỏ nên cô không thấy nặng nhọc gì nên tự xách về được.
Ninh Ngọc Diệp đẩy xe đồ của mình ra quầy thanh toán, rồi cô ra ngoài bắt một chiếc taxi để về nhà, không cần phải đứng đợi lâu cô đã bắt được một chiếc xe, cô leo lên xe và nói với tài xế xe mà địa chỉ cô muốn tới, tài xế chỉ gật đầu và không nói gì hơn, người này sao mà kì lạ ghê đi taxi mà bịt mặt mũi kín như ăn trộm vậy trời, mà thôi cô cũng không nên tò mò làm gì biết đâu được nhười ta đang bị dị ứng mặt không muốn cho ai nhìn thấy thì sao ?
Cô cứ tò mò rồi nghic oan cho người ta không à ! Phải nói là từ lúc mang thai cô thay đổi tính nết hẳn đi vậy đó suy nghĩ sâu xa và suy diễn linh tinh hết trơn, rồi lần này cũng vậy cô nhìn người này mà linh cảm ra Ninh Nhã Kỳ vậy, cô ta sao có thể là tài xế taxi cơ chứ, cô là quá giỏi tưởng tượng rồi.
Đang ngồi suy nghĩ một mình thì điện thoại của cô đổ chuông, người gọi đến không ai khác chính là Thẩm Đông Cung, hôm nay hắn qua tìm cô thì biết cô không có ở nhà mà lên công ti tìm cô cũng không có luôn hắn hỏi Giao Tranh thì biết được cô đã đến trại giam để gặp Ninh Thiên Trực chỉ vì ông ta có chuyện muốn gặp cô.
Hắn nghe vậy thì tức điên lên được cô sao có thể không biết nguy hiểm mà đến đó chứ, cô quên rằng Ninh Nhã Kỳ đang bị truy nã sao, cô ta có thể tìm gặp để giết Ngọc Diệp bất cứ lúc nào mà không ai có thể đề phòng cũng như là biết trước được.
Nghe Thẩm Đông Cung nói vậy Giao Tranh mới nhớ tới chuyện đó, cô đúng thạt là sơ xuất mà, đầu óc sao mà có thể lãng trí vậy cơ chứ, bây giờ cả Giao Tranh và Đông Cung đang rất lo lắng, hắn gọi cho cô để xác nhận cô đang ở đâu làm gì với ai.
- Anh gọi cho tôi có việc gì sao Thẩm Đông Cung.
- Em nói chuyện với tôi kiểu đó hả, tôi kêu em sửa cách xưng hô rồi cơ mà, em bị điếc sao ?
- Không điếc nhưng tôi không thích.
- Em đang ở đâu, làm gì, với ai.
- Anh đang tra hỏi tôi đấy hả ?
- Trả lời tôi ngay đi.
- Thì tôi đang trên xe taxi để về nhà nè, nãy tôi đến để gặp ông ta nói vài lời cuối rồi ghé siêu thị mua một ít đồ xong bây giờ thì về.
- Em nói dối, em đang không có về nhà.
- Anh bị điên à, tôi đang trên đường về nhà nè.
- Em nhìn ra ngoài xem khung cảnh xung quanh có còn quen thuộc không ?
Lúc này Ninh Ngọc Diệp mới nhìn ra ngoài thật sự thì con đường này quá xa lạ lại con khá vắng nữa, cô nhì lên gọi tài xế thì không thấy trả lời, cô vội mở cửa nhưng cái chốt cửa đã bị khóa lại, đột nhiên tài xế lái xe nhanh hơn khiến chiếc điện thoại của cô văng về phía của hắn, hắn cúi xuống một cách nhanh chóng vồ lấy chiếc điện thoại mà ném ra ngoài.
- Rốt cuộc anh là ai tại sao lại chở tôi đi con đường này rốt cuộc thì anh là ai.
Người tài xế mở chiếc mắt kính cũng nhue khẩu trang che mặt ra thì dung mạo hiện ra chính là Ninh Nhã Kỳ, cô ta nhìn cô bằng con mắt như thú dữ muốn nuốt sống con mồi vậy, cô ta nhéch mép cười rồi cất giọng lên nói.
- Con khốn mày dám làm cho gia đình tao ra nông nỗi này, thì bây giờ tao cũng sẽ lôi mày và đứa con trong bụng mày chết theo tao, tao bây giờ không còn gì để mất nữa rồi, ba mẹ, của cải, vật chất đều mất hết rồi, tất cả là tại mày và gia đình mày.
- Ninh Nhã Kỳ cô nói là gia đình tôi gây ra cho gia đình chị sự việc này sao, chị đúng là loài rắn độc ngậm máu phun người, gia đình chị đã hại chết bao nhiêu mạng người vô tội, ba chị vì tiền atif mà giết chết em trai mình cũng chíng là ba tôi, còn mẹ chị vì bịt miệng mà giết chết mẹ tôi, bây giừo thì đến chị muốn lôi tôi theo chết cùng sao, đồ độc ác gia đình các người chết cũng không bao giờ trả hết tội được đâu, chị tốt hơn nên ra đầu thú để tội chị như vậy là quá đủ rồi, đừng để tội chồng chất thêm tội.
- Con ranh mày đang dạy đời tao đấy à, tao thấy mặt trời trước mày nên mọi thứ đúng sai tao biết phân biệt và ai tao coi là kẻ thù thì mãi mãi sẽ là kẻ thù của tao chứ không bao giờ có thể trở thành bạn được đâu, hôm nay tao sẽ chô mày chết theo ba mẹ mày luôn, xuống dưới đó mà đoàn tụ với người nhà mày hậu hạ ba mẹ tao ở dưới đi con.
Nói rồi Ninh Nhã Kỳ cô ta cứ như vậy phóng xe thạt nhanh trên con đường vắng đó mặc kệ sự la hết cũng như chống cự của Ngọc Diệp, còn về phía của Thẩm Đông Cung hắn sau khi gọi lại mấy lần cho cô không được thì đã lất xe theo định vị của cô mà dí theo, hắn mang theo thuộc hạ của mình nữa, hắn rất lo lắng cho cô chắc chắn tài xế đó là Ninh Nhã Kỳ cải trang để lừa Ngọc Diệp, cô đúng là đần thối ra được, ương bướng không chịu nghe lời ai cả.