Cứ ngỡ khi Hạ Như Nguyệt rời khỏi thì Việt Thành cũng sẽ bình yên như vốn có của nó, nhưng không.
Tĩnh lặng chỉ là trạng thái trước cơn giông bão.
Phạm Thuận sau khi gả vào Băng gia thì mãi không mang thai được, từ một tiểu thư được cưng chiều nhất Phạm gia giờ lại phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm các phương thuốc dễ thụ thai, chỉ vì Băng Hàn Đức không chịu đồng ý cho cô cấy IVF. Cô yêu hắn, không muốn Băng gia hắn tuyệt tự tuyệt tôn, nhưng không ngờ thứ tình cảm mà cô trao đi ấy lại chẳng thể được đáp lại. Nếu một ngày cô ấy biết được, chắc chắn sẽ đau đớn rất nhiều.
.....
Tại căn nhà riêng ở Paris, sau hơn nửa năm ở kí túc trường cô đã được ông ngoại giúp đỡ và mua một căn nhà riêng ở đây, Hạ Như Nguyệt thức dậy và thấy hai đầu gối của mình lại đau nhức. Cô thầm nghĩ: "Lại có điềm rồi" vì sau khi cô gặp tai nạn mất trí nhớ hồi nhỏ chân cô cũng bị ảnh hưởng bởi lần ngã đó. Nhưng lạ thay, cứ khi nó đau nhức là lại có điềm báo chuyện gì đó không hay sắp xảy ra. Lần này chân cô đau như thế, rốt cuộc là là sắp tới sẽ có chuyện gì đây.
.....
Lúc này tại biệt thự Băng gia. Phạm Thuận từ sáng giờ cứ không ngừng nôn mửa, chẳng nhẽ cô ấy đã có tin vui rồi. Cô yếu ớt gọi cho chồng mình. Nhưng lại không nhận được hồi đáp. Hắn đi đâu cả tuần nay không về, cũng không liên lạc được. Cô cũng không dám nói chuyện này với cha mẹ hay các chị mình, càng không muốn nói với người Băng gia nên đành phải gọi điện cho Trịnh Tô Tần.
Hai người tới bệnh viện sản nhi trung ương để kiểm tra. Cô ấy thực sự đã có đứa con cho riêng mình. Phạm tam tiểu thư nổi tiếng khuynh thành ngày nào giờ lại có dáng vẻ tiều tụy ốm yếu mặc dù đã trở thành đại thiếu phu nhân Băng gia. Cô thật sự muốn báo tin này cho chồng mình ngay lập tức, nhưng lại vẫn không nhận được hồi đáp. Cơ thể cô bị suy nhược nhiều vì dùng nhiều loại thuốc, bác sĩ yêu cầu về phải tĩnh dưỡng thật nhiều. Mong rằng đứa con này của cô ấy có thể bình bình an an mà ra đời. Nhận được tin này, Trịnh Tô Tần nhanh chóng gọi điện báo tin cho Hạ Như Nguyệt. Cả hai người đều thấy vui mừng cho cô.
Trịnh Tô Tần đưa cô đi sắm một đống đồ bổ để cô tĩnh dưỡng rồi đưa cô đi chơi cả ngày hôm đó cho khuây khỏa. Đến sát tối mới trở về Băng gia. Cô thấy xe của Băng Hàn Đức đã đỗ ở gara rồi nên mau chóng tạm biệt Trinh Tô Tần rồi tung tăng bước vào nhà. Người giúp việc thấy cô trở về thì vẻ mặt hốt hoảng, lắp ba lắp bắp không dám hó hé câu nào. Cô bèn bảo cô ấy ra xe Tô Tần lấy đồ vào cho mình.
"À, Lan Nhi đại thiếu gia đâu?"
"Em không để ý nốt ạ, chắc trên phòng cô cậu hay trong thư phòng ấy ạ"
"Đi đi, tôi biết rồi"
Phạm Thuận nhanh chóng chạy lên lầu vì cô không thể chờ lâu hơn nữa để có thể báo tin vui này cho chồng mình luôn. Đã rất lâu rồi cô ấy mới vui vẻ, mới hồn nhiên như vậy. Thế nhưng nào ngờ chuyện muốn nói chưa kịp nói, cảnh tượng trước mắt lại khiến cô đau thấu tâm can. Trước mặt cô là hai con người đang vùng vẫy quấn lấy nhau trên chính chiếc giường của cô. Họ vẫn chưa ý thức được sự xuất hiện của cô. Đúng là đáng xấu hổ! Họ coi người trong nhà này chết hết rồi hay sao lại làm chuyện đó mà không thèm chốt cửa. Trai trên gái dưới hai người bọn họ trông thật hèn hạ. Niềm vui của Phạm Thuận cũng dập tắt cả rồi. Giờ cô mới hiểu ra vì sao Lan Nhi lúc nãy lại né tránh cô, vì sao cô ấy lại lắp ba lắp bắp không dám đối diện với cô.
" Các người, đồ đê tiện, các người đang làm gì trên giường của tôi"
Hai con người kia dường như cũng ý thức được rằng cô đã trở về. Vâng, người đàn ông kia chính là người mà cô yêu nhất, Băng Hàn Đức. Còn cô gái kia, nếu cô không nhớ nhầm thì chính là Nguyễn Như Hoa. Thật nực cười. Đúng thật là nực cười. Họ trơ trẽn đến nỗi dù không một mảnh vải che thân mà vẫn ung dung như cô không hề tồn tại ở đó.
Một đứa trẻ chưa từng trải nghiệm sự đời. Một đứa trẻ từ khi sinh ra luôn được bao bọc như Phạm Thuận làm sao có thể vượt qua chuyện này. Không có một lời giải thích. Hắn mặc đồ vào sau đó quay sang nói với cô
"Nhìn thấy hết rồi à"
Ả đàn bà ti tiện kia còn nhõng nhẽo đòi hắn bế lướt qua người cô. Trông hai người họ chim chuột với nhau đúng thật là ghê tởm.
"Cô ta là bạn thân Hạ Như Nguyệt đúng không?"
"Đúng thế"
"Em muốn cô ta nếm chút vị đắng thay bạn thân mình"
"Được thôi, nghe em hết"
"Người đâu, nhốt cô ta vào nhà kho đi, không cho ăn cho uống gì hết, đợi bao giờ có kịch hay thì cho cô ta ra"
Phạm Thuận vẫn chưa ý thức được hai từ :"Kịch hay" thì đã bị đám vệ sĩ lôi đi ném vào kho chứa đồ ở sau Bạch gia. Bọn họ tác động mạnh khiến cho bụng cô đau đớn, từng cơn ớn lạnh bắt đầu khiến cho cô ấy run rẩy. Đứa con mà cô ấy hằng mong ước, đừng có xảy ra chuyện gì nha.
Đêm đó, giá cổ phiếu của Phạm gia rớt giá. Phạm gia phá sản. Phạm lão gia bị bắt vào tù, phu nhân thì đã treo cổ tự sát. Hai vị tiểu thư kia vội về nhưng cũng không kịp. Cũng không ai có bất kì tin tức gì của Phạm Thuận .