Cô đau đớn tới mức không ngồi vững nữa rồi, cơn đau từ bụng cô lại tiếp diễn. Một dòng máu đỏ tươi từ âm đạo bắt đầu chảy ra. Con cô không còn rồi. Phạm Thuận đau đớn nhìn dòng máu chảy ra mà không thể làm gì. Cô tuyệt vọng có lẽ chỉ chờ chết ở đây thôi. Ở cái nơi này thì ai có thể cứu cô cho nổi. Miệng cô luôn lẩm nhẩm mong rằng Như Nguyệt và Tô Tần sẽ không tới đây, không vì cô mà mắc bẫy.
Cả sáng ngày hôm sau bầu trời đổ mưa. Có lẽ ông trời cũng phải khóc thương cho thảm họa này. Trịnh Tô Tần cho người tìm kiếm khắp nơi vẫn không tìm thấy bất cứ tung tích gì của Phạm Thuận.
Hạ Như Nguyệt cũng đã hạ cánh, Tô Tần nhanh chóng tới đón cô rồi tiếp tục công cuộc tìm kiếm. Như Nguyệt cũng đã liên lạc nhờ Trần gia, Nguyễn gia, Dương gia, Đoàn gia, Tạ gia trợ giúp. Nhất định phải tìm thấy Phạm Thuận trước khi quá muộn.
Ngay lúc này, một bài đăng được post lên khắp các màn ảnh của mạng xã hội, đều là những bức ảnh nhạy cảm của Phạm Thuận. Hạ Như Nguyệt mở điện thoại ra, đập vào mắt cô là những hình ảnh kia, cô giơ điện thoại ra nhìn về phía Trịnh Tô Tần.
"Tần, là Thuận, cậu ấy bị Băng gia đày đọa tới mức này, lại còn vu cáo cậu ấy lăng loàn nữa. Mau tới Băng gia."
"Đi"
Nghĩ là làm, hai người nhanh chóng lên chiếc Audi phóng vụt đi tới Băng thị. Sở dĩ họ chắc chắn tới như vậy là vì bức ảnh kia có chân của Băng Hàn Đức, đôi giày đó là chính tay Hạ Như Nguyệt thiết kế, là Phạm Thuận đã năn nỉ cô thiết kế để tặng sinh nhật cho hắn ta.
Hạ Như Nguyệt biết chuyến này lành ít dữ nhiều, liền gọi thêm người tới. Còn chưa đến được Băng thị thì chuông điện thoại Trịnh Tô Tần đã vang lên.
"Alo"
"Xin chào Trịnh tiểu thư, có vẻ như cô đang nôn nóng tới tìm bạn mình nhỉ. Muốn cứu cô ta chi bằng giao cả gia sản Trịnh gia ra để đổi đi"
"Rốt cuộc cô là ai, đừng có hòng động đến cậu ấy"
"À, nếu có lòng thì mời cả Hạ tiểu thư về nữa nhé, lâu lắm rồi các người chưa đoàn tụ không phải sao"
Hạ Như Nguyệt nghe thấy những lời này cùng với cái chất giọng ẻo lả này thì lập tức nhận ra
"Là Nguyễn Như Hoa, nhưng tại sao cô ta lại nói như vậy, chẳng nhẽ chuyện này có liên quan tới cô ta"
"Ả đàn bà điên này, gọi cho người cũ của cậu xem"
"Đương nhiên, rác của cậu ta mà, cậu báo cho Hoàng Việt chưa đấy, gọi thêm người đến đi"
"Oke"
Lúc này, Phạm Thuận cũng đã tỉnh dậy trong cơn mê man. Cô cứ tưởng cuộc đời mình đã xong rồi chứ, không ngờ bản thân vẫn có thể gắng gượng tới tận bây giờ. Dòng máu trên sàn kia cũng đã khô đi, chỉ là sự đau đớn trong cô vẫn chưa hề vơi bớt. Cô dường như đã ý thức được tình cảnh của bản thân lúc này.
Hai người kia cũng đã tới Băng thị, bọn người Như Hoa và Hàn Đức đã chờ sẵn ở cổng. Vệ sĩ cũng đã tới đông hơn, anh em nhà Chiến Công cũng đã nhanh chóng phi tới sau khi nhận được tin tức. Mấy đứa kia(Thanh Thảo, Thanh Vân, Mai Hương) không biết võ nhưng mà cũng đến nữa. Ôi đúng thật sự là điên mất, đi cứu người không biết võ cũng đến nữa. Cả một đoàn người đứng ngoài cửa Băng thị
"Băng Hàn Đức, Thuận đang ở đâu, đồ hèn hạ, mau thả cô ấy ra"
"Như Nguyệt à Như Nguyệt cuối cùng cô cũng đã tự chui đầu vào rọ rồi"
"Nguyễn Như Hoa, cô đang làm gì ở đây"
"Không nhìn thấy sao, tôi đang dọn đường cho chồng sắp cưới của tôi"
"Không phải cô là vợ sắp cưới của Nguyễn Mạnh Chiến sao?"
"Hắn ta bỏ tôi rồi, là do cô, thế nên cô và bạn bè cô đừng hòng hạnh phúc"
"Cô"
"Băng Hàn Đức, tôi nói lại lần cuối, Thuận ở đâu"
"Trịnh tiểu thư, giao gia sản Trịnh gia ra thì đổi"
"Đồ chó đểu nhà anh, anh có biết cô ấy đang có thai không, là con của anh đấy, vậy mà anh dám làm chuyện hèn hạ như vậy chỉ vì tiền thôi à. Tình cảm của cô ấy bao nhiêu năm nay đúng là vứt cho chó gặm"
"Cái gì, cô ấy có thai?"
"Anh không biết hay sao"
Đúng vậy, hắn ta không hề hay biết. Nhưng giờ biết thì cũng có ích gì, đứa con của hắn không phải hắn đã hại chết rồi hay sao? Trên mặt hắn vụt chút biểu cảm lo sợ, nhưng rồi cũng nhanh chóng biến mất.