Hạ Thanh Phương bước vào sảnh chính với dáng vẻ uy nghi, ánh mắt sắc lạnh của ông quét qua đám đông như một vị tướng giữa trận địa. Ông thấy Hạ Phương Lan đứng đó, khuôn mặt nhợt nhạt, và biết ngay rằng con gái cưng của mình đang ở thế yếu. "Làm loạn đủ chưa?" Giọng ông vang lên như sấm, đập tan không khí ngột ngạt đang bao trùm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía ông, không khí trở nên căng thẳng. Hạ Kim Khanh- mẹ ông, bước theo sau với vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Bà nhìn về đứa cháu gái mình, Hạ Phương Lan đang đứng lúng túng giữa đám đông với ánh mắt đầy lo lắng, rồi chuyển sang hai chị em Như Nguyệt và Phương Nga với vẻ mặt sắc lạnh.
"Bà nội! Cha!" Hạ Phương Lan lắp bắp, giọng nói của cô ta yếu ớt và đầy ấm ức khi nhìn thấy hai người họ: "Con không có ý...
"Con không có ý gì nhưng lại để mọi chuyện đi quá xa rồi" Hạ Thanh Phương cắt lời, ánh mắt ông sắc bén như dao, quét qua hai chị em Như Nguyệt và Phương Nga.
"Bữa tiệc này là để chúc mừng sinh nhật của Phương Lan," bà Kim Khanh lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy quyền lực. "Tại sao các con lại biến nó thành nơi để giải quyết những mâu thuẫn gia đình?"
Như Nguyệt và Phương Nga trao nhau cái nhìn kiên định. Như Nguyệt bước lên một bước, giọng điệu mạnh mẽ, không cho phép bản thân lùi bước. "Cuối cùng hai người đã xuất hiện rồi, đã lâu không gặp, bà nội và cha không nhớ bọn con sao. Hay hai người có cháu gái, con gái ngoan rồi nên quên mất sự tồn tại của mấy đứa trẻ năm nào bị các người vứt bỏ khỏi cánh cửa Hạ gia này rồi, "
Hạ Thanh Phương nhướng mày, gương mặt ông bộc lộ sự khó chịu. "Con có chắc là mình đang đúng không? Hay con chỉ đang để cảm xúc lấn át lý trí?"
Hạ Kim Khanh, với giọng nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, chen vào: "Chúng ta là một gia đình. Không nên để những mâu thuẫn riêng tư làm ảnh hưởng đến bữa tiệc này. Hãy để Phương Lan có một sinh nhật vui vẻ"
Mọi người xung quanh bắt đầu xì xào, những ánh mắt thăm dò lẫn nhau.
"Nhưng chúng con không thể im lặng trước những bất công,hai người không ra sớm nên làm sao biết được mẹ con họ đã làm gì" Phương Nga nói, giọng cô đầy tự tin và quyết liệt. "Chúng con không muốn chỉ đứng làm trò cười đùa vui của vợ và con gái cha trong bữa tiệc này."
Hạ Thanh Phương thở dài, nhận ra rằng sự căng thẳng này không thể kéo dài mãi. Ông cúi đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào hai chị em. "Các con bình tĩnh đi. Chúng ta sẽ có một cuộc nói chuyện sau bữa tiệc này"
Như Nguyệt cảm thấy hơi chùng lòng, nhưng sự bùng nổ trong cô vẫn chưa tắt. Cô và Phương Nga nhìn nhau, cả hai hiểu rằng cuộc chiến này vẫn chưa kết thúc. Một sự thách thức âm thầm lấp lánh trong ánh mắt họ, như những ngọn lửa vẫn âm ỉ chờ đợi cơ hội để bùng phát.
Mọi ánh mắt trong sảnh giờ đây đều đổ dồn về phía Hạ Phương Lan, những ánh mắt chờ đợi phản ứng của cô. Phương Lan nuốt nước bọt, cố gắng tìm lời để biện minh, nhưng không thể. Trong lòng cô ta cảm thấy sự bất lực, sự áp lực từ những người xung quanh khiến cô chỉ muốn biến mất.
"Không cần đâu cha, chúng con cũng sẽ không phí phạm thời gian ở lại nơi này nữa"- Hạ Như Nguyệt nhìn về phía Hạ Thanh Phương với ánh mắt tràn đầy thất vọng về người cha này. Sau đó quay sang nói với mẹ kế của mình với ánh mắt và giọng điệu đầy thách thức:"Dì Hồng à, tương lai còn dài lắm, ngày sau còn gặp lại. Chúc dì với Phương Lan cầu được ước thấy nhé"
Ngay sau đó cô quay sang liếc nhìn vẻ mặt Hạ Kim Khanh và Hạ Phương Lan một chút, rồi nắm lấy cổ tay Phương Nga bước ra khỏi mớ hỗn độn mà hai người vừa tạo ra. Trước khi đi Hạ Phương Nga còn quay lại mỉa mai một câu:"Chúc mừng sinh nhật tuyệt vời, em gái à. Ngày sau còn gặp lại. Đợi em ở Mạnh Ninh"
Hai người họ rời đi trước sự khó nói của Hạ Thanh Phương, ông ta vốn dĩ muốn nói điều gì đó với họ, nhưng lại không có cơ hội để nói ra. Ngày sau còn dài, liệu họ có thể giải quyết quá khứ, hướng về tương lai....