“Ông chủ, mì lạnh! Suất hào môn!”
Quán mì lạnh bên ngoài Học viện Mỹ thuật Nhạc Thành bởi vì gặp Diệp Chuyết Hàn và Kỳ Lâm mà một đêm trúng số, mỗi ngày đều có người hâm mộ tới điểm danh, gọi suất hào môn.
Cái gọi là suất hào môn tức là mì lạnh thêm bánh đường, mì lạnh 8 tệ, bánh đường 6 tệ, chỉ cần 14 tệ là có thể hưởng thụ một bữa tối cấp bậc hào môn.
Ông chủ thậm chí còn dùng bìa các-tông làm một tấm biển xiêu vẹo, trên đó viết: mì lạnh hào môn.
Kỳ Lâm: “…..”
Thân là người đặc biệt, Kỳ Lâm lại không có nửa điểm tự giác của một nhân vật của công chúng, không hề biết fan CP của mình và Diệp Chuyết Hàn đã xuất hiện khắp các ngõ ngách ở trường học.
Buổi tối ngày hôm đó ở Mỹ Viện hôn môi với Diệp Chuyết Hàn trên con đường cây xanh râm mát, ở khu dạy học cũ bị Diệp Chuyết Hàn ôm vào ngực, sau lại ăn mì lạnh và bánh đường ở cửa khu nam, trong giây lát ảnh chụp đã bị truyền khắp siêu thoại.
Fans như thể được bơm máu gà, hăng hái thảo luận cả đêm, đến tận bình minh ngày hôm sau.
“Trách tôi không có thuận phong nhĩ, trách tôi không mua nổi máy chụp tốt hơn! Tổng tài tự mình ôm lấy, Kỳ Lâm dán lên! Điểm ngữ văn của tôi không cao, mọi người có thể hiểu không? Chính là tư thế chân không nhúc nhích nhưng người lại dán vào ngực của tổng tài!”
“Tôi hiểu! Trong đầu tôi đã có hình ảnh! Lâm Lâm thật đáng yêu! Là lấy thân vợ làm nũng a! Chủ weibo tiếp tục, ngữ văn của cô rất tốt, nếu cô quay lại hồi cấp ba, đi thi đại học chắc chắn được max điểm!”. Ngôn Tình Tổng Tài
“Ha ha ha chủ weibo tiếp tục! Xếp hàng ăn dưa!”
“Di động không thể chụp được trọn vẹn cảm giác này! Tôi hận! Sau khi Lâm Lâm dán lên, bọn họ nói qua nói lại vài lời, tâm tình tổng tài có vẻ không được tốt lắm, dù sao nhìn biểu cảm cũng hơi kì quái. Còn có một cảnh tôi chưa chụp, tổng tài cầm nước có ga, Lâm Lâm lau tay cho tổng tài!”
“Đậu xanh đừng dùng mấy từ đáng yêu như vậy! Lau cái gì cơ? Lau tay!”
“Chính tôi ở hiện trường, động tác đó của bọn họ chỉ có thể dùng lau tay để hình dung!”
“Chủ weibo đủ rồi, không cần cường điệu rằng cô đã ở hiện trường!”
“Chỉ có mình tôi thấy không ngờ tổng tài sẽ ngồi ở một quán ven đường ăn mì lạnh sao? Quá hài hước rồi!”
“Chắc chắn là Lâm lâm muốn ăn, tổng tài chiều theo!”
“Các người nhìn đi, là Lâm Lâm ngồi xuống trước, Lâm Lâm còn vỗ ghế bên cạnh! Tôi có cảm giác Lâm Lâm làm nũng với tổng tài! Tổng tài bất đắc dĩ, chỉ có thể cưng chiều mà thôi!”
“Đúng đúng đúng! Hơn nữa các người có phát hiện ra không, ban đầu chỉ có hai tô mì lạnh, sau đó có thêm hai bánh đường, nhất định là tổng tài thấy cay quá sợ tổn thương dạ dày nên gọi thêm!”
“A!! Nghe mấy người nói vậy thật quá ngọt ngào đi! Mì lạnh cũng có thể giết chết CP fans như tôi! Tôi bị một ngàn tấn cẩu lương đè chết, không biết phải làm sao!”
Kỳ Lâm thường xuyên dạo chơi ở siêu thoại, thỉnh thoảng càng xem mặt càng đỏ, có khi lại bị sự vui vẻ của fans lây nhiễm, cảm thấy nhất cử nhất động của mình có thể khiến một đám người xa lạ hưng phấn đến mức này, thật quá thần kỳ, cũng là một điều may mắn.
Cậu và Diệp Chuyết Hàn chưa từng cố tình tạo hint cho siêu thoại. Trước khi “Thuyết Hảo Bất Tác Tệ” hắt nước bẩn lên người cậu, Diệp Chuyết Hàn đã tính giấu kín cậu từ đầu từ chân, không cho tiếp xúc với dư luận, sau đó giấu không được mới để cậu xuất hiện dưới tầm nhìn của công chúng.
Dù vậy, fans của bọn họ vẫn rất nhiều, thậm chí còn vượt qua rất nhiều cặp minh tinh sao tác CP.
Có một điều không thể nghi ngờ đó là fans được gặm cẩu lương thật sự, cảm nhận được vui vẻ thật sự.
Tình cảm mãnh liệt và yêu thích này không khác gì thứ mà Xuất Tẩu muốn dành cho fans.
Kỳ Lâm lướt một lát, lại nhìn thấy “lão bằng hữu”.
@Linh Dương Tọa Tại Ma Thác Thượng: “Tới ăn suất hào môn của hai em trai thúi! [Ảnh 1] [Ảnh 2] [Ảnh 3]”
Mấy ngày gần đây Diệp Linh Tranh hoạt động rất sôi nổi trong siêu thoại, mỗi ngày bình luận không nói, còn thường xuyên ném cẩu lương, một khi hắn đăng weibo sẽ có fans kéo đến vây xem.
“A! Nhị ca cũng đi ăn!”
“Em trai thúi là cái kiểu xưng hô đáng yêu gì vậy? Linh Dương ca ca ngày thường gọi tổng tài và Lâm Lâm như vậy sao?”
“Ha ha ha ha ha không hổ là biên kịch, hình dung này thật vi diệu, tổng tài mặt mũi băng sơn chẳng lẽ còn không thúi sao?”
“Chính là vì sao lại liên lụy đến Lâm Lâm? Lâm Lâm thơm như vậy!”
“Lấy chồng theo chồng, miễn bàn luận!”
“Ba giây nữa Diệp Chuyết Hàn sẽ đến hiện trường!”
“Linh Dương ca ca không đi ăn một mình, tôi nhìn thấy hai suất mì lạnh!”
“Bức ảnh thứ ba có bóng của Diệp Vân Sơn! Hóa ra là hai ca ca thúi đi cùng nhau!”
“Damn! Ông chủ cười sắp điên rồi đi, đề nghị ông chủ đổi tên quán mì lạnh thành hào môn thịnh yến!”
“Hào môn thịnh yến +1”
Kỳ Lâm yên lặng buông di động xuống, xoa mắt.
Cậu chỉ là tranh thủ nghỉ ngơi lúc làm việc, lại tự ăn cẩu lương của chính mình.
Diệp Vân Sơn thế mà bị Diệp Linh Tranh kéo đi ăn mì lạnh ở quán ven đường, thật sự là khiến người khác cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà nghĩ đến cảnh Diệp Vân Sơn từng bỏ nhà đi, còn đến vùng biên giới tây nam học nướng cá, còn bắt cá giúp Diệp Linh Tranh cả một buổi chiều, thì cũng không bất ngờ lắm.
Chỉ có thể nói, ba anh em nhà họ Diệp, mỗi người đều là một nhân tài.
Có fans nói, nhị ca tích cực hoạt động như vậy, có phải là đang quảng bá cho phòng làm việc của biên kịch Linh Dương không?
Kỳ Lâm âm thầm đồng ý.
Có fans khác nói, nhị ca có khả năng sẽ lấy hình tượng hai em trai thúi đưa vào kịch bản, bên dưới toàn là bình luận hoan hô.
Kỳ Lâm lại biết, chuyện này không có khả năng.
Bởi vì Diệp Chuyết Hàn sẽ không cho phép.
Sau khi ngả bài, đã qua nửa tháng.
Lúc ấy Diệp Chuyết Hàn bảo cậu cho hắn thêm thời gian, cậu cho. Sau mới ý thức được, cậu không chỉ cho Diệp Chuyết Hàn thời gian, còn là cho mình thời gian.
Ngày đó tất cả đều mất khống chế.
Cậu chưa hề có chuẩn bị cho việc đối mặt với ký ức bị lãng quên.
Nửa tháng qua đi, ban ngày bị công việc quấn thân, trong đầu ngoài ba bộ thiết kế còn phải làm nhiều hợp đồng nhỏ khác, ban đêm lại tăng ca.
Và miễn chỉ cần có thời gian rảnh về nhà, cậu và Diệp Chuyết Hàn sẽ làm tình.
Không cần nói nhiều, ở quầy bar phòng khách cắm hoa hồng, ở ban công tầng cao nhất bày kính thiên văn, trên ghế quý phi ở thư phòng và giường lớn mềm mại trong phòng ngủ chính.
Thân mật với tần suất cao như vậy khiến con người ta dễ nghiện, tiêu biến cảm giác trống rỗng hoang mang, khủng hoảng tiêu cực kia.
Mà đây đúng là mục đích Diệp Chuyết Hàn muốn cậu cho thêm thời gian.
Đôi khi thân thể phù hợp có thể chống đỡ được hết thảy mọi chuyện.
Kỳ Lâm càng ngày càng cảm thấy, mặc kệ chân tướng như thế nào, cậu đều có thể tiếp nhận được.
“Kỳ Tiểu Lâm!”
Dưới tầng truyền lên tiếng hô của Cố Nhung, Kỳ Lâm hoàn hồn, đi ra cửa phòng làm việc ngó xuống.
“Recall mời cậu tham gia họp báo.” Vẻ mặt Cố Nhung hưng phấn, vẫy vẫy thư mời trong tay.
Recall chính là công ty game đang hợp tác với Xuất Tẩu, nửa tháng trước tung ra trò chơi mới đột nhiên đại bạo, cuộc họp báo được tổ chức vào cuối tuần này trở thành mục tiêu chú ý của nhiều người.
Hộp mù hợp tác với Xuất Tẩu được sắp xếp là trung tâm của cuộc họp báo, là cơ hội quảng bá tuyệt vời.
“Cậu đi không?” Cố Nhung nói, “Nếu cậu thật sự không muốn đi, anh có thể đi.”
Kỳ Lâm không thích xã giao, có thể đẩy đi sẽ đẩy, nhưng từ khi ở bên cạnh Diệp Chuyết Hàn, cảm thấy hơi có chút thay đổi, lúc nhìn thư mời trong lòng lại dâng lên một xúc động muốn tham gia.
“Nếu là họp báo, sẽ phải giới thiệu sản phẩm. Tôi là thiết kế chính, tôi giới thiệu là hợp lý nhất.” Kỳ Lâm nói.
“Haha!” Cố Nhung cười, nói: “Chẳng phải là anh lo cậu không muốn đi sao? Cậu đồng ý đi đương nhiên là tốt nhất, có điều…”
Kỳ Lâm ngẩng lên nhìn Cố Nhung, “Hả?”
Cố Nhung lùi mấy bước, quan sát kỹ lưỡng, “Kỳ Tiểu Lâm, cậu thay đổi không ít.”
Rõ ràng như vậy à?
Kỳ Lâm hỏi: “À. Nhưng thay đổi thì sao? Sao anh lại chạy xa như vậy làm gì?”
“Trở nên càng giống một tổng tài phu nhân đoan trang!” Cố Nhung nói xong chạy mất dạng.
Kỳ Lâm: “…..”
“Cuối tuần đi thủ đô?” Diệp Chuyết Hàn kéo cà vạt, tháo đồng hồ đặt lên bàn.
Kỳ Lâm: “Ừ…”
Cậu thề là cậu đang báo cáo hành trình với Diệp Chuyết Hàn, nói được một nửa thì bị Diệp Chuyết Hàn đột nhiên dùng hai động tác gợi cảm kia làm cho thất điên bát đảo.
“Hửm?” Diệp Chuyết Hàn tới gần, nắm cằm cậu, “Làm sao vậy?”
Kỳ Lâm cười rộ lên, vòng tay ôm eo Diệp Chuyết Hàn, “Ông xã, anh câu dẫn em.”
Diệp Chuyết Hàn ngạc nhiên, “Tôi không có.”
Kỳ Lâm đùa dai cắn lên hầu kết của Diệp Chuyết Hàn một cái, nhìn Diệp Chuyết Hàn bối rối mà cong môi.
Bọn họ gần đây đều như vậy, dễ dàng quấn lấy nhau, cọ cọ, không nói gì, cũng không biết là ai ra tay trước, quần đã bị lột ra.
Nhưng mà lúc này Kỳ Lâm đang có chính sự muốn bẩm báo.
“Cuộc họp báo tổ chức vào buổi chiều thứ bảy. Em định thứ sáu xuất phát, chủ nhật về.”
“Recall là bên hợp tác duy nhất một đơn với Xuất Tẩu trong nửa đầu năm nay đúng không?” Diệp Chuyết Hàn nói.
Kỳ Lâm cảm thấy kỳ lạ. Diệp Chuyết Hàn không can thiệp vào công việc của cậu, cũng rất khi thảo luận với cậu về hộp mù.
Nhưng nếu đã hỏi, cậu vẫn sẽ trả lời, “Nói đúng ra là đơn hàng hợp tác quan trọng nhất. Trong tất cả các hạng mục, sản phẩm mới của thiết kế “Đầy Sao” ra mắt mùa hè này là quan trọng nhất.”
Diệp Chuyết Hàn gật đầu, “Mọi vấn đề của thiết kế “Đầy Sao” đã được giải quyết, chuyện tuyên truyền không cần em phải lo lắng.”
Trực giác của Kỳ Lâm mách bảo Diệp Chuyết Hàn đang có chuyện muốn nói.
Quả nhiên, Diệp Chuyết Hàn nói: “Sau đó công việc của em sẽ có một khoảng thời gian khá rảnh rỗi.”
Kỳ Lâm suy nghĩ, gần như là thế.
“Thứ sáu tôi và em cùng đi tới thủ đô.” Diệp Chuyết Hàn nghiêm túc, “Em sắp xếp công việc một chút, trừ việc quan trọng thì bảo nhân viên đừng quấy rầy. Chúng ta có thể sẽ ở thủ đô nửa tháng.”
Đồng tử Kỳ Lâm hơi co rút, ngón tay theo bản năng nắm chặt, “Là vì…”
“Tôi đưa em đi gặp một chuyên gia chữa bệnh về phương diện trí nhớ.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Nếu em muốn khôi phục kí ức, không thể chỉ dựa vào những gì tôi kể lại cho em, còn cần một người chuyên nghiệp dẫn đường. Quá trình này có thể sẽ rất đau khổ, nhưng tôi sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Kỳ Lâm hơi hé miệng, ánh sáng trong mắt hơi chuyển động.
Giữa mày Diệp Chuyết Hàn nhăn lại, vuốt ve khuôn mặt của cậu, nói: “Nếu em không muốn, chúng ta có thể…”
Kỳ Lâm vội vàng lắc đầu, “Em nguyện ý.”
Ánh mắt Kỳ Lâm hưng phấn, “Em đã chuẩn bị rất tốt rồi.”
Diệp Chuyết Hàn thở dài, đặt một nụ hôn lên trán Kỳ Lâm, tiện tay vỗ vỗ bên đùi Kỳ Lâm, “Đi chuẩn bị hành lý đi.”
Kỳ Lâm đi rồi hậu tri hậu giác mới phát hiện Diệp Chuyết Hàn không cao hứng, hiển nhiên vẫn là vì chuyện cậu muốn tìm lại ký ức mà lo lắng.
Kỳ Lâm xoay người, quả nhiên thấy Diệp Chuyết Hàn vẫn đứng tại chỗ hơi cúi đầu, thần sắc không rõ.
“Long Long ~” Kỳ Lâm cười gọi.
Diệp Chuyết Hàn ngước mặt, vì nghe xưng hô này mà nhướn mày.
“Anh đánh mông em!” Kỳ Lâm cố ý nói.
Diệp Chuyết Hàn hơi sững sờ, cười nói, “Kỳ lân ngậm máu phun người, chấm, jpg.”
Sau khi chọc cười Diệp Chuyết Hàn, Kỳ Lâm đi vào phòng ngủ, chọn vài bộ quần áo, lại tới thư phòng, nhân lúc Diệp Chuyết Hàn không để ý, cầm theo quyển sách có kẹp bức tranh kia trộm bỏ vào vali.
*** Hết chương 59