Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu
Chuyện ở thủ đô đã xong, Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn lên đường quay về Nhạc Thành.
Thêm một chuyện không biết nên khóc hay cười chính là cuộc gọi đầu tiên Kỳ Lâm nhận được sau khi xuống máy bay đến từ “Long tiên sinh”.
Nhất thời Kỳ Lâm không nhớ ra đối phương là ai, cho đến khi đối phương sốt ruột nói: “Tôi sống trên tầng nhà cậu đó. Cậu quên rồi sao? Lần trước đường ống nước nhà tôi bị vỡ, làm ngập hết nhà cậu!”
Kỳ Lâm: “…..”
Đệt! Chẳng lẽ ống nước nhà ngài lại bị vỡ nữa?
Diệp Chuyết Hàn liếc sang.
Kỳ Lâm lễ phép hỏi: “Ngài có chuyện gì sao?”
“Aiya!” Long tiên sinh nói, “Mấy chỗ bị hỏng trong nhà cậu tôi đã tìm người sửa xong hết rồi, hai tháng trước đã giao lại chìa khóa cho quản lý chung cư nhưng quản lý nói cậu vẫn chưa về nhà ở!”
Kỳ Lâm: “Chuyện này…”
Cậu không biết phải giải thích thế nào với vị hàng xóm nhiệt tình này.
Long tiên sinh lo lắng: “Có phải là cậu sợ tôi dùng những vật liệu không tốt không? Không đâu, Long mỗ tôi là người tuyệt đối không đào hố hàng xóm, tôi đều dùng những vật liệu tốt nhất, đảm bảo an toàn cho môi trường!”
“Làm phiền ngài rồi.” Kỳ Lâm đành giải thích, “Trong khoảng thời gian này tôi không ở Nhạc Thành, hôm nay vừa mới về, tôi sẽ đến lấy chìa khóa.”
Long tiên sinh: “Hóa ra là như vậy. Vậy cậu mau về đi, làm hỏng nhà cậu hại cậu ăn nhờ ở đậu, lương tâm của tôi cắn rứt lắm.”
Kỳ Lâm cười gượng: “Ha ha ha ha.”
Diệp Chuyết Hàn nghe không nổi nữa, đột ngột cắm vào một đao: “Nói với ông ấy em sang nhà chồng ở là được rồi mà?”
Kỳ Lâm: “…..”
Long tiên sinh: “…..”
Kỳ Lâm trừng mắt với Diệp Chuyết Hàn, được lắm cái tên Diệp Chuyết Hàn này, lâu rồi không tự xưng mình là chồng tôi còn tưởng anh quên luôn kỹ năng này rồi chứ!
Long tiên sinh nói: “Hóa ra là cậu không ăn nhờ ở đậu. Aiya aiya aiya, vậy cậu cứ tiếp tục ở nhà ông xã cậu đi, tôi làm phiền rồi, tạm biệt!”
Kỳ Lâm: “…..”
Đám người này sao có thể nói ra hai chữ “ông xã” dễ dàng vậy nhỉ?
Kỳ Lâm vừa bực mình vừa buồn cười, nắm lấy cổ tay Diệp Chuyết Hàn huơ huơ, cố ý ngọt giọng gọi: “Ông xã ~”
Ánh mắt của Diệp Chuyết Hàn rõ ràng hơi khựng lại, sau đó uy nghiêm nói: “Ở nơi công cộng, gọi ông xã cái gì mà gọi?”
Tuy rằng không phải là minh tinh nhưng hai người cũng là một nửa nhân vật của công chúng, màn thân mật này bị một vài fans tinh mắt phát hiện, chụp lại đăng lên weibo, siêu thoại CP lại sôi trào.
“Dáng vẻ Lâm Lâm dắt tay tổng tài thật đáng yêu a! Tại sao bảo bối lại có thể ngọt như vậy?”
“Lâm Lâm của chúng ta vừa ngọt vừa cay, tuy không nghe được rõ tiếng nhưng tôi có thể nhìn rõ khẩu hình miệng, Lâm Lâm đang gọi ông xã.”
“A a a ông xã a!”
“Lầu trên gọi ông xã cái gì đó? Đó là ông xã của cô à?”
“Tôi sai rồi, là con rể!”
“Cầu chuyên gia đến xem tổng tài nói gì? Sao có cảm giác Lâm Lâm bị chọc cười?”
“Đừng nói nữa, tổng tài nghiêm mặt quả thực rất có khí chất đế vương, nếu là tôi thì tôi đã quỳ xuống luôn rồi, không đứng như núi giống Lâm Lâm được!”
“Tổng tài nói, ặc… ở nơi công cộng, gọi ông xã cái gì mà gọi?”
“!!!!!”
“Cho nên tức là Lâm Lâm đang bị tổng tài răn dạy? Hu hu hu hu ôm chặt Lâm Lâm nhỏ bé đáng thương của tôi, gọi ông xã cũng bị dọa, mama đau lòng, đừng ở cạnh người xấu tổng tài nữa!”
“Lầu trên diễn lố vừa thôi a! Răn dạy chỗ nào? Không nhìn ra là tổng tài đang ngạo kiều sao?”
“Tổng tài ngạo kiều quá đáng yêu!”
“Hai người bọn họ hợp lực chọc mù đôi mắt hí của tôi!”
Kỳ Lâm không đi lướt siêu thoại, cậu và Diệp Chuyết Hàn ngồi trên xe tâm bình khí hòa thảo luận về xưng hô “ông xã” này.
“Tôi cảm thấy rất thú vị.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Và rất ngọt.”
Kỳ Lâm: “…..”
Được rồi. Ban đầu nghe Diệp Chuyết Hàn tự xưng là ông xã cậu bị sét đánh đến nỗi suýt chút nữa nhảy disco tại chỗ, bây giờ thì thích ứng rồi.
Hơn nữa bởi vì điểm thú vị này mà cảm thấy xưng hô “ông xã” còn ngầm ẩn giấu sự dịu dàng.
Cậu dịch lại gần, ôm lấy Diệp Chuyết Hàn.
Diệp Chuyết Hàn như một con sư tử cao ngạo liếc mắt nhìn sang, “Hửm?”
“Không có gì.” Kỳ Lâm nhỏ giọng nói, “Thương anh.”
Diệp Chuyết Hàn cong nhẹ khóe môi.
Kỳ Lâm lại nói: “Chồng thương anh.”
Diệp Chuyết Hàn: “…..”
Hứa Tuyền ngồi đằng trước giữ vững nụ cười, trong lòng gào thét điên cuồng.
Vợ chồng nhà các người sao có thể tú ân ái sau lưng một chiến sĩ thi đua toàn tâm tận lực làm việc như tôi?
Các người thật đáng xấu hổ!
Xe không quay lại Thần Trang mà đi đến khu biệt thự Thần Giang.
Cảm giác quen thuộc ập vào mặt, Kỳ Lâm nổi lên một tầng da gà vì phấn khích.
Mười mấy năm trước khu biệt thự Thần Giang đã không còn là khu mới, bây giờ cũng không còn là khu biệt thự cao cấp ở Nhạc Thành nữa, có rất nhiều căn được cải tạo thành công ty, vài căn để đó không dùng, cây cối phát triển tươi tốt, dây thường xuân leo kín nhiều mặt tường ngoài.
Chỉ có chỗ của Diệp Chuyết Hàn được duy trì sạch sẽ gọn gàng, có thể nhìn ra định kỳ vẫn có người tới đây chăm sóc, bảo dưỡng.
Bộ áo cưới không được Kỳ Lâm chọn đang cất ở đây.
Cửa phòng dụng cụ mở ra, dưới ánh đèn mờ mờ, nó vô cùng lộng lẫy, lấp lánh rực rỡ, tựa như dải ngân hà ngắm ở bờ biển không bị ô nhiễm ánh sáng.
Hốc mắt Kỳ Lâm đột nhiên nóng rực, tay vô thức siết chặt thành quyền.
Ngày chụp ảnh rõ ràng cậu đã thấy bộ váy cưới này nhưng ánh mắt không dừng lại lâu, chỉ nhớ nó là bộ váy cưới màu trắng, xem nhẹ vẻ đẹp kinh diễm của nó.
Diệp Chuyết Hàn mở hết đèn lên, áo cưới vừa ở trong bóng tối bây giờ được đón ánh sáng, càng thêm mỹ lệ, phản chiếu ánh sáng ra tứ phía, giống như một bầu trời sao lấp lánh.
Kỳ Lâm nhìn đến ngây người, cầm lòng không được mà bước qua, cầm lên một góc khăn trùm đầu.
Diệp Chuyết Hàn nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn mặc thử không?”
Kỳ Lâm không yêu thích nữ trang nhưng vẻ đẹp áo cưới này khiến cậu có cảm giác không liên quan gì đến giới tính, thuần túy tràn đầy cảm giác nghệ thuật.
Quan trọng hơn đây là món đồ Diệp Chuyết Hàn vẽ vì cậu, chế tác thành vật thực vì cậu.
Cậu không có lý do gì để từ chối.
Phần thân trên của áo cưới hơi phức tạp, trong phòng dụng cụ chỉ có hai người bọn họ, Kỳ Lâm không dám nhìn vào gương, nhắm mắt lại mặc cho Diệp Chuyết Hàn bận rộn.
Thẳng cho đến khi Diệp Chuyết Hàn buông khăn trùm đầu mỏng manh mềm mại xuống, nói: “Được rồi.”
Kỳ Lâm mở mắt ra, cách lớp mạng che nhìn Diệp Chuyết Hàn.
Lớp vải khiến tầm nhìn trở nên mộng ảo, mơ hồ, Diệp Chuyết Hàn như đang đứng giữa một đám tinh vân.
Trong ngực có một loại cảm xúc khó gọi tên lấp đầy, bóp nghẹt, hầu kết Kỳ Lâm di chuyển mấy lần, không nói nên lời, chỉ biết đưa tay về phía Diệp Chuyết Hàn.
Cậu cho rằng khăn trùm đầu chỉ là khăn trùm đầu, mặc dù có gắn ngôi sao lên thì cũng không phải dải ngân hà chân chính.
Cậu lại không biết nhìn ra bên ngoài cách tấm mạng che sẽ thấy một người đang đứng giữa một bầu trời sao.
Mà hai mắt người kia cũng đang chỉ nhìn cậu.
Tay đeo găng bị cầm, nước mắt của Kỳ Lâm cuối cùng cũng rơi xuống, giọng khàn khàn gọi: “Ca ca…”
Loại xưng hô thân mật nhất, từ thời niên thiếu đến bây giờ, trước sau như một, vẫn là hai tiếng “ca ca” kia.
Diệp Chuyết Hàn ôm người vào trong ngực, cách lớp khăn mỏng hôn môi.
Nước mắt của Kỳ Lâm làm ướt một mảng khăn, vì bị thấm ướt mà hàng lông mi đen nhánh càng lấp lánh giống sao trời.
“Mỗi năm tôi làm một bộ.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Làm lại cái mới, cái cũ bỏ đi, bởi vì tôi không biết khi nào có thể tìm thấy em, không muốn lúc tìm thấy em nó trở thành món đồ cũ kỹ, cũng không muốn quên từng chi tiết của nó.”
Tim Kỳ Lâm tê dại, một hồi lâu mới mở miệng: “Nhưng em không có quà gì tặng cho anh.”
Diệp Chuyết Hàn cười, “Em chính là một món quà rồi.”
Em chính là một món quà, mất đi và tìm lại được, trân quý hơn cả những ngôi sao.
Hứa Tuyền biết trong phòng dụng cụ có cất bộ áo cưới bảo bối của Diệp tổng, bấm tay tính toán, não bắt đầu phiêu lưu.
Hai người ở bên trong lâu như vậy sẽ không chỉ là mặc thử áo cưới thôi nhỉ?
Thư ký Hứa thầm nghĩ, chẳng lẽ đang chơi áo cưới play gì gì đó!?
Nhưng mà thư ký Hứa hiểu lầm Kỳ Lâm và Diệp Chuyết Hàn rồi. Hai người ở bên trong không có chơi áo cưới play gì cả, nói nguyên nhân ra chỉ sợ thư ký Hứa không tin –
Kỳ Lâm quá quý trọng bộ áo cưới chứa đựng rất nhiều kỷ niệm này, sợ sẽ làm bẩn, lần sau… lần sau còn muốn mặc nữa!
“Chúng ta có tổ chức hôn lễ không?” Mặt Kỳ Lâm nóng lên, kết hôn vội vàng, Diệp Chuyết Hàn có nói qua với cậu, lĩnh chứng có thể đi ngang qua sân khấu nhưng hôn lễ thì không, sau khi bọn họ yêu nhau tổ chức hôn lễ cũng không muộn.
“Em nói đi?” Diệp Chuyết Hàn giúp cậu gỡ khăn trùm đầu xuống.
Kỳ Lâm thành thật nói: “Em muốn làm, nhưng không muốn làm thành kiểu anh muốn lắm.”
Diệp Chuyết Hàn nhướng mày, “Tôi muốn thế nào?”
“Chính là kiểu hôn lễ hoành tráng nhà hào môn!”
Kỳ Lâm nói xong cũng tự buồn cười, ôm eo Diệp Chuyết Hàn nói: “Mấy kiểu phô trương đó em không quen.”
“Tôi cũng không quen.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Vậy em muốn làm thế nào?”
“Em muốn…” Kỳ Lâm dừng một chút, “Chỉ mời một ít khách là người thân thiết, tổ chức ở một nơi có ý nghĩa đặc biệt.”
Diệp Chuyết Hàn: “Được.”
Mặc dù là hôn lễ đơn giản nhưng cũng không thể làm là làm được luôn, Diệp Chuyết Hàn là người bận rộn, Kỳ Lâm bỏ ra một tháng nghỉ ngơi bây giờ cũng có một số lượng kha khá công việc cần xử lý.
Hứa Tuyền nhận được tin nhắn của ông chủ, ý nói là điều chỉnh lịch trình sáu tháng cuối năm, tháng 12 dành ra một khoảng thời gian trống.
Bằng trí thông minh tuyệt vời, thư ký Hứa liếc mắt cũng đã nhìn thấu “âm mưu” của ông chủ.
[Nhất Chi Hoa]: Ông chủ muốn tổ chức hôn lễ! Hôm nay bọn họ còn đi thử áo cưới!”
[Nhất Chi Hoa]: …..
[Nhất Chi Hoa]: Phản ứng đâu!? Xin 500 xu phản ứng!!
[Nhất Chi Hoa]: [Tiểu Mỹ Long nghiêm túc.jpg]
[Không Biết PR] (Khúc Lịch): Meme này của cậu ở đâu ra? Vì sao tôi chỉ có cái này? [Tiểu Xú Long nghe không hiểu.jpg]. Truyện hay luôn có tại ~ trumtr uyen.c o m ~
[Hình Tiêu]: Đây là meme Kỳ Lâm vẽ cho Diệp Chuyết Hàn?
[Nhất Chi Hoa] đã thu hồi một tin nhắn.
[Nhất Chi Hoa]: Mấy người chưa hề nhìn thấy gì hết!
[Không biết PR]:??? Cậu trộm meme? Cậu xong đời rồi, tôi sẽ báo lại cho Diệp Chuyết Hàn!”
Hứa Tuyền: “…..”
Vì sao tôi lại chia sẻ tin tức kết hôn của ông chủ vào cái nhóm chat nhỏ bé ba người này?
Hai người kia tại sao lúc nào cũng liên hợp bắt nạt tôi?
Lớn lên đẹp trai là sai sao?
Kỳ Lâm đến Xuất Tẩu, nhận được từ Cố Nhung một tin tức tốt, lần trước hợp tác với Recall được khen rất nhiều, phòng làm việc dùng thành công này tiếp tục đánh chiếm vào thị trường game, giành được nhiều đơn hàng lớn. Do đó lượng công việc sáu tháng cuối năm sẽ tăng mạnh, thời gian công bố các sản phẩm phải điều chỉnh lại.
“Cậu cảm thấy khi nào thích hợp tung ra thiết kế Tiểu Mỹ Long?” Cố Nhung hỏi, “Cuối tháng 10 đầu tháng 11? Tôi xem tiến độ công việc, nếu tăng tốc một chút thì có thể sắp xếp vào khoảng giữa tháng 10, khoảng thời gian đó khá trống.”
Kỳ Lâm lắc đầu, “Ngày 27 tháng 10.”
*** Hết chương 92
Nhờ bạn vẽ cho cái hình minh họa Kỳ Lâm mặc váy cưới nhưng nó đang cày deadline nên mị đã bị xua đuổi phũ phàng =))))