Bảo Gia Tiên

Chương 3




"Xin hỏi, đây có phải là phủ của Tống Thanh Thư, Tống Cử Nhân không?"

 

Một giọng nói trong trẻo đột ngột vang lên.

 

Mọi người trong phòng đồng loạt quay đầu lại, đều tỏ vẻ kinh ngạc khi thấy người đến.

 

Đó là một phụ nhân khoảng ba mươi tuổi, mặc váy lụa màu hồng, trên đầu còn cài một đóa hoa đỏ thắm.

 

Trên mặt bà ấy thoa phấn rất dày, son môi đỏ tươi như máu.

 

Cách ăn mặc này trông chẳng khác gì một bà mối trong thành...

 

Tống mẫu đứng dậy, có chút dè dặt nhìn bà ta.

 

***

 

Bà mối mặc váy lụa, trên tay còn đeo một chiếc vòng vàng to bằng ngón tay cái.

 

Tống mẫu dựa vào chút hiểu biết hạn hẹp của mình, cũng có thể nhận ra đây là người có tiền.

 

Đối với người có tiền, dĩ nhiên cần phải lịch sự hơn.

 

"Vị này, vị phu nhân này, ta là mẹ của Tống Thanh Thư, bà là...?"

 

"Ai da!"

 

Bà mối vỗ tay một cái, làm mọi người giật mình.

 

Bà ta vung khăn tay, chen vào giữa vòng người đang đứng quanh Tống mẫu, cực kỳ nhiệt tình nắm lấy tay bà.

 

"Ai da, đây chính là Tống phu nhân sao, quả nhiên là dáng vẻ cao quý!"

 

06

 

Bà mối đến để làm mối cho tiểu thư của Trương viên ngoại ở trấn trên.

 

Người dân trong trấn Thanh Vân không ai là không biết Trương viên ngoại.

 

Ông ta là đại địa chủ nổi tiếng trong trấn, gia nô đông đúc, nhà cửa kéo dài cả một dãy phố.

 

Hơn nữa, nghe nói ông ta còn có một biểu huynh làm quan trong triều, chính là quan viên tứ phẩm của triều đình.

 

Là Tứ phẩm đấy!

 

Tri huyện đại lão gia ở trấn Thanh Vân cũng chỉ là quan thất phẩm mà thôi.

 

Tống mẫu chặt chẽ nắm lấy tay bà mối, đôi mắt lấp lánh, khuôn mặt đỏ bừng.

 

"Thật là tiểu thư của Trương viên ngoại sao?"

 

Ánh mắt mọi người trong phòng nhìn bà lại thay đổi.

 

Trước là ngưỡng mộ, ghen tị.

 

Bây giờ, trong sự ghen tị còn thêm vài phần kính sợ.

 

Lưng Chu Đại nương cũng còng xuống thêm chút nữa.

 

"Ai da Tống phu nhân, ta đã nói gì nào, Thanh Thư nhà này từ nhỏ đã không giống người khác!"

 



Những người phụ nữ trong thôn bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ của chúng ta, nói chuyện không ngớt.

 

Ta bị họ chen chúc đến nỗi không có chỗ đứng, chỉ có thể lúng túng lui ra khỏi nội thất.

 

Bên ngoài, Tống Thanh Thư và Tống phụ đang đứng đó, mặt mày đầy phấn khởi.

 

"Tiên nhi!"

 

Tống Thanh Thư bước lên một bước, nắm lấy tay ta.

 

"Bà trong kia, thật sự, thật sự là đến làm mối cho tiểu thư nhà Trương viên ngoại sao?"

 

Hơi thở của hắn có phần gấp gáp, ánh mắt sáng rực đến đáng sợ.

 

Dáng vẻ này, còn phấn khởi hơn lúc biết mình đỗ cử nhân.

 

Ta đột nhiên cảm thấy có chút hờ hững.

 

07

 

Từ nhỏ Tống Thanh Thư đã thích ta.

 

Hắn thường hái những bông hoa dại bên đường sau giờ học, cẩn thận kết thành bó hoa, đặt ở đầu giường của ta.

 

Cũng sẽ lén để dành một quả trứng gà mà Tống mẫu nấu bồi bổ cơ thể cho hắn, để lại cho ta.

 

Ta đã từng lo lắng về điều này.

 

Nghĩ rằng nếu một ngày, hắn phát hiện ra ta không thể làm thê tử của hắn, hắn sẽ đau lòng biết bao...

 

Nhưng là ta suy nghĩ quá nhiều rồi.

 

Từ xưa đến nay, lòng người dễ đổi thay, chỉ thấy lợi ích, không thấy chân tình.

 

"Thưa bà Tống, chúng tôi xin phép không quấy rầy nữa!"

 

"Đừng gọi là bà Tống, phải gọi là phu nhân!"

 

"Đúng đúng, Tống phu nhân, chào Tống lão gia, chúng tôi xin cáo từ."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Bà mối và Tống mẫu có chuyện riêng cần bàn, các bà cô trong thôn cũng lần lượt rời đi.

 

Tống phụ bị vài tiếng "Tống lão gia" gọi đến nỗi phấn khởi không thôi, mãi lâu sau mới tỉnh lại.

 

Chờ đến khi mọi người ra về hết, Tống mẫu mới kéo tay áo ông vào nhà.

 

"Cạch!"

 

Cánh cửa bị đóng chặt.

 

Trong nhà chỉ còn lại ba người họ Tống, còn ta thì đứng ngoài cửa.

 

Để không gặp mặt họ, ta đành quay lại phòng giả vờ ngủ.

 

***

 

Cánh cửa mỏng manh này không thể ngăn cản được một người tu vi tám trăm năm như ta.

 

Dù Tống gia và bà mối có hạ giọng thế nào, ta vẫn nghe rõ mồn một.