Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 102




Trời cao nước trong, đảo Bồng Lai được bao quanh giữa biển, khi sương mù bao trùm khắp muôn nơi thì trông tựa chốn bồng lai tiên cảnh trên nhân gian, lúc ẩn lúc hiện. Trong khu rừng trúc, một luồng gió mạnh thoáng qua, một cô gái toàn thân mặc đồ màu hồng phấn đang cầm kiếm, mỗi nơi cô đi qua, từng mảnh lá trúc lập tức cuốn theo chiều gió, lơ lửng giữa không gian. Cách đó không xa, một cô gái khác diện bạch y ngồi tu hành, sau khi nghe được tiếng động, đôi mắt dịu dàng lại tinh anh của cô mở ra, cô nhìn cô gái đang múa kiếm trước mặt, bật cười.

Đương nhiên cô gái diện bạch y là Thiều Nguyệt, còn người đang múa kiếm là Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt xoay người một vòng, kiếm phong khiến toàn bộ số lá trúc bồng bềnh phía trước bị cắt làm đôi. Thiều Nguyệt gật đầu hài lòng rồi nâng một chiếc lá trúc rơi bên người, phất tay ném về phía Hoa Thiên Cốt.

Hoa Thiên Cốt phát giác bèn quay lại chém chiếc lá trúc nọ, sau đó nàng nhìn Thiều Nguyệt, cao hứng chạy tới bên cô, "Sư tôn ơi, Tiểu Cốt luyện thế nào rồi ạ?"

Thiều Nguyệt gật đầu, "Rất tốt, có lẽ Tiểu Cốt đã bình phục hoàn toàn rồi." Trải qua một năm tu dưỡng, Thiều Nguyệt đã phục hồi lại toàn bộ số tu vi Hoa Thiên Cốt đánh mất. Từ đó tới nay, hai người vẫn luôn ở lại đảo Bồng Lai để tu luyện, cảm giác giống như khi bọn họ vẫn còn ở thôn Hoa Liên hay điện Tuyệt Tình vậy.

"Ha ha," Hoa Thiên Cốt cúi đầu áy náy, "Sư tôn ơi, thế còn tu vi của người thì sao?"

Thiều Nguyệt xoa đầu Hoa Thiên Cốt, "Con yên tâm, vi sư đã khôi phục lại tu vi Thượng tiên Cửu Trọng Thiên, thế thì Tiểu Cốt yên tâm rồi chứ?"

"Vâng..." Hoa Thiên Cốt gật đầu nặng nề, nàng vẫn luôn tự trách, bởi vì nàng nên sư tôn mới suýt chút nữa bị hủy tu vi, còn tu vi của mình cũng phải dựa vào sự dạy bảo của sư tôn nên mới khôi phục lại thuở ban đầu, bây giờ nàng chỉ khao khát có thể ở bên sư tôn, cùng tu luyện, không thiết thứ gì khác, cũng chẳng muốn để ý đến thế gian hỗn loạn.

Nhớ tới Hồng Hoang, Thiều Nguyệt lại dặn dò Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt à, mặc dù Hồng Hoang trong con đã bị phong ấn, nhưng dạo trước con đã bị tổn thương do đinh Tiêu Hồn, bây giờ bình phục được rồi, song cũng không được phép xúc động như lần đó nữa."

"Dạ vâng, thưa sư tôn!" Hoa Thiên Cốt ngoan ngoãn ngồi phía đối diện Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt bật cười vui vẻ, "Được rồi, Tiểu Cốt, giờ con hãy tu luyện tiên lực đi, để bồi thêm cho phần nội lực còn thiếu của mình."

Thiều Nguyệt nói xong bèn đưa một ngón tay lên, tiên lực tụ khí trên đầu ngón tay, chuyển từ mi tâm Hoa Thiên Cốt đến ngực, sau khi kiểm tra, Thiều Nguyệt mới thấy yên tâm, "Tiểu Cốt, lại đây, đưa tay ra nào."

Hoa Thiên Cốt duỗi tay phải, Thiều Nguyệt tay đối tay với nàng, lấy tiên lực của mình để dẫn dắt cho nàng, giúp nàng từ từ khai thông tĩnh mạch toàn thân. Hoa Thiên Cốt nhìn người ngồi đối diện đang nhắm mắt thay mình tu luyện thì trong lòng tuôn trào ra một dòng suối hạnh phúc và thỏa mãn, nàng nghiêng đầu, dịu dàng ngắm nghía hai bàn tay đang tương liên của mình cùng sư tôn, giữa tay hai người còn phát ra một luồng sáng bạc nhè nhẹ, Hoa Thiên Cốt mỉm cười vui sướng, nàng cũng nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện. Hai người lẳng lặng ngồi giữa rừng trúc, lá trúc không ngừng rơi xuống, càng làm nổi bật thêm cho vẻ đẹp chỉ dành riêng cho bọn họ.

Tử Mạch trông thấy cảnh này từ phía xa, nàng khẽ mỉm cười, xoay người bỏ đi. Sau đó Đường Bảo tung tăng chạy tới, thấy Tử Mạch, con bé vẫy vẫy tay rồi hỏi, "Tử Mạch tỷ tỷ, Cốt Đầu có ở trong rừng trúc không thế?"

"Ừ, Thiên Cốt và chủ nhân đều đang ở đây." Tử Mạch gật đầu.

"Ồ, vậy ta đi tìm Cốt Đầu đây!" Đường Bảo cao hứng muốn chạy đi, đột nhiên Tử Mạch kéo con bé lại, con bé không hiểu, quay sang, "Tử Mạch tỷ tỷ?"

Tử Mạch giải thích, "Chủ nhân với Thiên Cốt đang tu luyện, tốt nhất là đừng nên quấy rầy bọn họ."

"Ơ?" Đường Bảo có chút thất vọng, con bé nhìn sâu vào khu rừng, chẳng thể làm gì khác ngoài bám theo Tử Mạch, khi rời khỏi rừng trúc, Đường Bảo vừa đi vừa lẩm bẩm, "Tử Mạch tỷ tỷ ơi, chúng ta tới đảo Bồng Lai cũng được hơn năm rồi nhỉ?"

"Ừ, hơn một năm rồi, nghĩ thôi cũng thấy thời gian trôi đi thật nhanh." Tử Mạch cảm thán.

Đường Bảo cúi đầu, đá đá những hòn đá ven đường, "Không biết Trường Lưu thế nào rồi ta?"

Tử Mạch như vỡ lẽ, nàng quay sang nhìn Đường Bảo, "Sao thế, sâu ngốc tương tư à?"

Mặt Đường Bảo đỏ ửng, con bé đánh Tử Mạch, "Ai da, tỷ nói nhăng nói cuội gì thế?"

Tử Mạch vừa tránh vừa ngăn lại nắm đấm của Đường Bảo, nàng hỏi vặn lại, "Chẳng lẽ không đúng sao, muội dám nói là muội không nhớ Lạc Thập Nhất ở Trường Lưu không?"

"Hừ!" Đường Bảo mất tự nhiên xoay đầu đi, sau đó con bé lại khá là lo lắng, "Lúc ta quyết định rời khỏi Trường Lưu, trông vẻ mặt Thập Nhất sư huynh hình như rất đau lòng, ta rất bất an."

Tử Mạch cũng hồi tưởng lại cảnh tượng khi mình rời khỏi Trường Lưu, "Đúng nhỉ, không biết nàng thế nào rồi?"

"Hắn?" Đường Bảo thắc mắc, "Tử Mạch tỷ tỷ cũng nhớ ai ở Trường Lưu ư?"

Tử Mạch vội nói sang chuyện khác, "Được rồi, Đường Bảo à, chúng ta mau về đi thôi." Dứt lời, nàng bước nhanh đi, Đường Bảo không hiểu đuổi theo, còn không ngừng đặt ra câu hỏi, "Tử Mạch tỷ tỷ ơi, nói cho ta biết đi mà, là ai vậy?"

Tử Mạch làm lơ con bé, nàng chỉ mải đi về phía trước, Đường Bảo lại giống như một cái đuôi nhỏ, dính vào nàng hạch hỏi, huyên náo tới mức nàng thật hối hận vì đã lỡ lời.

Trong một ngôi nhà gỗ nhỏ ở một nơi rất xa xôi, Đàn Phàm hứng thú ngẩng cao đầu nốc rượu, hắn vừa buông ly rượu xuống, nhìn Tử Huân đứng đối diện, hắn vui vẻ bảo, "Tử Huân à, muội đã chịu đến gặp ta rồi, ta rất cao hứng, nào, lại đây uống cùng ta một chén đi."

Tử Huân nâng ly rượu lên, "Đàn Phàm à, Ngũ thượng tiên chúng ta nay đã tan rã, mất tăm mất tích, ta đến chỗ Tử Họa, cũng chỉ rước thêm đau thương, cho nên mới ghé qua đây thăm huynh một lát."

Đàn Phàm trầm mặc thoáng chốc, "Tử Huân, muội vẫn chưa buông bỏ."

"Đàn Phàm à, huynh cũng từng trải rồi mà?" Tử Huân hỏi ngược lại, nàng không muốn tiếp tục chủ đề này nên nhìn ra ngoài cửa, "Ta vừa mới về từ chỗ Vô Cấu."

"Ồ?" Đàn Phàm uống một hớp rượu, "Vô Cấu sao rồi?"

Tử Huân cười buồn, "Vô Cấu thoạt trông rất lạnh nhạt, nhưng thực chất huynh ấy quan tâm tới chúng ta hơn tất cả mọi người, bây giờ huynh ấy lại... không thực tốt."

"Không tốt?" Đàn Phàm cau mày.

Tử Huân nhẹ lắc đầu, "Ta cũng không biết nguyên do, ta luôn cảm thấy huynh ấy đang chìm trong thống khổ, song khi ta hỏi huynh ấy, huynh ấy không trả lời ta, còn đi an ủi ta nữa."

Đàn Phàm nâng ly rượu trầm tư, Tử Huân lại buông ly rượu xuống, "Đàn Phàm à, có thời gian thì huynh ghé qua thăm huynh ấy nhé, ta đi đây."

Đàn Phàm đứng dậy đưa tiễn, hắn cam đoan với Tử Huân, "Muội yên tâm, ta sẽ." Bấy giờ Tử Huân mới an tâm bỏ đi, còn Đàn Phàm chỉ ngửa mặt nhìn trời, lẩm bẩm, "Vô Cấu à, quay đầu là bờ đấy..."

Trong lầu Dị Hủ, Dị Hủ Quân - Đông Phương Úc Khanh không đeo mặt nạ, tựa như đang suy nghĩ gì đó. Lúc này một người diện đồ đen đi tới, y chỉ để lộ ra một cặp mắt rất có thần, "Con vẫn muốn báo thù hay sao?"

Đông Phương Úc Khanh không trả lời y, y nói tiếp, "Vì báo thù, con đã làm tổn thương người phụ nữ con yêu, chẳng lẽ con còn muốn tiếp tục sai hay sao?"

"Ta sẽ không lợi dụng Cốt Đầu nữa, lần này ta chỉ nhằm vào Ngũ thượng tiên các người thôi, trùng hợp thay, cũng đang có một cơ hội." Đông Phương Úc Khanh mỉm cười tự tin.

"Haizzz..." Người đàn ông diện đồ đen thở dài, "Con như vậy, cuối cùng cũng sẽ chỉ tự hại mình, con không thể sống mãi trong thù hận được đâu."

"Đủ rồi!" Đông Phương Úc Khanh bật dậy, đi tới trước mặt người đàn ông diện đồ đen, "Chuyện ta muốn làm, không ai có thể ngăn được ta."

Người đàn ông diện đồ đen im lặng, đôi mắt kia thể hiện sự bi thương và áy náy muôn vàn, Đông Phương Úc Khanh thấy thế bèn mất kiên nhẫn bỏ đi, đó là ánh mắt mà anh chàng ghét phải trông thấy nhất. Tại sao chỉ cần nhắc tới chuyện báo thù, ông sẽ luôn lộ ra ánh mắt như vậy chứ, tâm trạng Đông Phương Úc Khanh buồn phiền rời khỏi lầu Dị Hủ.

Như mọi người, Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt vào sâu trong rừng trúc để tu luyện, lần này Hoa Thiên Cốt luyện xong kiếm pháp thì cảm thấy rất nóng, nàng vừa lau mồ hôi trên trán, vừa lấy tay quạt quạt, lẩm bẩm, "Sao hôm nay nóng thế nhỉ?"

Hoa Thiên Cốt quay sang nhìn Thiều Nguyệt, thấy cô diện một bộ đồ trắng đang nhắm mắt tĩnh tọa, ngay cả một giọt mồ hôi cũng chẳng thấy đâu khiến nàng vô cùng thắc mắc, "Sao sư tôn không thấy nóng nhỉ?" Ngay sau đó nàng đảo mắt một vòng, "Vậy nếu có thể ngồi cạnh sư tôn thì có khi sẽ không thấy nóng nữa không?"

Hoa Thiên Cốt hào hứng đến bên cạnh Thiều Nguyệt, luồng khí lạnh bao xung quanh Thiều Nguyệt làm cho Hoa Thiên Cốt dễ chịu hẳn, dần dà cũng không còn cảm thấy nóng nữa. Nàng thấy thế bèn dán lại gần Thiều Nguyệt hơn, càng ngày càng gần, chỉ còn thiếu điều nằm ườn lên người Thiều Nguyệt thôi.

Đột nhiên Thiều Nguyệt lên tiếng, cô cũng chưa mở mắt, "Tiểu Cốt, luyện xong rồi à?"

Hoa Thiên Cốt gật đầu, thấy Thiều Nguyệt không còn trong trạng thái nhập định nữa bèn lấy hai tay khoác lên vai cô, nằm luôn lên người Thiều Nguyệt, "Vâng, sư tôn ơi, Tiểu Cốt luyện xong rồi." Rồi nàng ló đầu ngắm chăm chú gò má của Thiều Nguyệt, "Sư tôn, người không thấy nóng sao?"

Thiều Nguyệt bật cười, cô chậm rãi mở mắt, Hoa Thiên Cốt cách rất gần Thiều Nguyệt, cho nên khi cô trông thấy nàng lại có chút ngây dại, Thiều Nguyệt từ từ quay đầu đi, "Tiểu Cốt, tĩnh tâm thì..."

Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt một cách si mê nên không kịp phản ứng, nàng vẫn ngơ ngác ngắm cô, cho nên ngay khi Thiều Nguyệt quay đầu lại, nàng cũng quay đi, vô tình lại chạm môi với Thiều Nguyệt, hai người cùng cả kinh trợn to mắt, khó có thể tin nổi.

Tựa như là rất lâu sau, cũng tựa như chỉ trong chốc lát, cả hai lập tức tách rời, bối rối quay đi, không dám nhìn đối phương. Cõi lòng Thiều Nguyệt không hề yên ổn, cô vừa mới phát hiện ra hình như mình thích Tiểu Cốt đã phát sinh tình huống như thế này, cô che miệng lại không biết phải làm sao.

Hoa Thiên Cốt phản ứng xong thì nội tâm mừng như điên, mặc dù nàng từng được sư tôn hôn, cũng từng trộm hôn sư tôn, nhưng toàn là lúc sư tôn không tỉnh táo. Song lần này lại khác, lần này sư tôn thanh tỉnh, trong lòng nàng cũng nảy sinh chút kỳ vọng, nàng lén quay lại quan sát vẻ mặt của Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt giả vờ trấn tĩnh đứng dậy, "Tiểu Cốt à, chúng ta về thôi."

"Dạ?" Hoa Thiên Cốt thấy Thiều Nguyệt đưa lưng về phía mình thì cũng có chút buồn bã, thất vọng, nhưng ngay sau đó nàng trông thấy tai của Thiều Nguyệt hồng hồng, khóe miệng nàng bất giác cong lên.

Hóa ra sư tôn xấu hổ! Hoa Thiên Cốt mừng thầm vì phát hiện của mình, nàng thấy Thiều Nguyệt đã đi được mấy bước rồi bèn vội vã đuổi theo, nắm lấy tay Thiều Nguyệt làm nũng, "Sư tôn ơi..."

Thân thể Thiều Nguyệt cứng đờ thoáng chốc, cô không thả tay Hoa Thiên Cốt ra, có điều lại mất tự nhiên nên bước nhanh hơn, nhẹ giọng đáp, "Ừ..."

Hoa Thiên Cốt cao hứng nắm thật chặt tay Thiều Nguyệt, nàng ngửa lên lại trông thấy cái tai đỏ bừng của Thiều Nguyệt, chẳng biết vì sao, nàng lại thật muốn trông thấy vẻ mặt ngại ngùng của sư tôn nàng.

--- ------ ------ ---