Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 134




Trong tiệm cà phê, chiếc TV vẫn đang trình chiếu "Hoa Thiên Cốt", song ở một bàn ăn, Thiều Nguyệt đã thất thần, lẩm bẩm, "Tiểu Cốt, Tiểu Cốt ơi, Tiểu Cốt..." Ngực của cô đau một cách mơ hồ khiến cho lưng Thiều Nguyệt cong lại, tay nắm chặt lấy phần áo phía trước.

Tiếu Vũ nhận ra Thiều Nguyệt hơi khác thường, nó mải mốt chuyển sang ngồi cạnh, đỡ lấy cô, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, mày làm sao thế?"

Toàn thân Thiều Nguyệt run rẩy, Tiếu Vũ ôm chặt cô, lo lắng nói, "Tiểu Nguyệt à, rốt cuộc thì mày bị làm sao vậy, mày có thể cho tao biết không?"

Nước mắt Thiều Nguyệt không ngừng tuôn rơi nơi khóe mắt, cô ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ, Tiếu Vũ thực sự hoảng hốt trước nết bi thương trong đôi con ngươi của Thiều Nguyệt, nó ngẩn người sợ hãi, chẳng hiểu sao lòng dạ cũng đau theo.

Thiều Nguyệt nắm chặt cổ tay Tiếu Vũ, "Tao, tao phải... quay về, Tiểu Cốt... em ấy đang... chờ tao..."

Tiếu Vũ thầm cả kinh, sau đó Thiều Nguyệt ngất lịm đi trong vòng tay Tiếu Vũ, Tiếu Vũ lo lắng gọi, "Tiểu Nguyệt ơi? Tiểu Nguyệt!"

Tại nhà họ Thiều, Thiều Nguyệt nằm ở trên giường của mình, mày vẫn nhíu chặt, Thẩm Nhu đắp chăn kín cho cô, sau đó bà nhẹ vén tóc trên trán Thiều Nguyệt, Thiều Tử Dương đứng đằng sau với vẻ mặt nghiêm trọng, Tiếu Vũ ngồi một bên nắm lấy tay Thiều Nguyệt, tự trách, "Đều do cháu hết, nếu cháu không dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài thì Tiểu Nguyệt sẽ không..."

Thiều Hoa tiến lại gần, khẽ vỗ vai Tiếu Vũ, "Sao có thể trách em được, em cũng suy nghĩ cho Tiểu Nguyệt thôi mà."

"Nhưng..." Tiếu Vũ quay đầu lại, hốc mắt ửng đỏ, Thiều Hoa ngẩn người, sau đó vội ôm Tiếu Vũ vào trong lòng, an ủi, "Không trách em mà, không phải em sai, nếu Tiểu Nguyệt cứ mãi quanh quẩn ủ rũ ở trong nhà thì gia đình anh còn lo hơn, chúng mình cùng chờ Tiểu Nguyệt tỉnh rồi nói tiếp nhé."

Tiếu Vũ gật đầu trong vòng tay của Thiều Hoa, nó không thể nào quên được ánh mắt đau khổ của Tiểu Nguyệt ban nãy, rốt cuộc thì Tiểu Nguyệt bạn nó đã trải qua những chuyện gì mà lại phải thương tâm thống khổ như vậy chứ?

Trong mơ, Thiều Nguyệt rất lo lắng, cô thấy Tiểu Cốt không ăn, không uống, ngày nào cũng nằm im không động đậy trên giường, chẳng khác nào cái xác biết đi, song dù cô có gọi thế nào đi chăng nữa, Tiểu Cốt cũng không thể nghe thấy thanh âm của cô. Cho đến một ngày, cô thấy Tiểu Cốt rời khỏi phòng, đi không mục đích trong tiểu viện, cô biết Tiểu Cốt đang hồi tưởng lại, sau đó Tiểu Cốt tới bên bờ điện Tuyệt Tình, một bước tiến lên phía trước, nhảy khỏi nơi đây.

"Tiểu Cốt!!!" Thiều Nguyệt sợ hãi bật dậy, giờ cô mới phát hiện mình đang ở trong phòng, cô thở hổn hển, che ngực đi, chuyện cô lo lắng đã xảy ra rồi, rõ ràng cô muốn Tiểu Cốt sống sao cho thật tốt mà. Cho dù chỉ là mơ, nhưng cô biết, nếu là Tiểu Cốt thì nhất định nàng sẽ làm ra chuyện gì đó điên rồ.

Thiều Nguyệt bước xuống giường, chân không đi tới bên cửa sổ, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm với vầng trăng lơ lửng, lòng thầm ra quyết định.

Tại điện Tuyệt TÌnh, Hoa Thiên Cốt tĩnh tọa tu hành dưới tán hoa đào trong viện, giống như sư tôn ngày xưa vẫn thường yêu thích ngồi chỗ này vậy. Vì muốn mình sớm hồi phục, nàng đã bắt đầu tu luyện lại từ đầu, lòng không ngừng nhớ lại những lời dạy dỗ của sư tôn, tựa như sư tôn vẫn còn ở bên cạnh nàng, thanh âm sư tôn vẫn còn văng vẳng bên tai, để cho nàng vô cùng nhớ nhung quãng thời gian được ở bên người. Đó là cảm giác tốt đẹp giúp cho Hoa Thiên Cốt cảm thấy tu luyện là một việc đem lại cảm giác cực kỳ hạnh phúc, dù cho có ra sao thì nàng vẫn luôn nhớ những khi sư tôn còn ở bên nàng, nàng muốn giữ vững tâm trạng này cho đến khi gặp lại được sư tôn.

Thiều Nguyệt tỉnh dậy, khôi phục lại vẻ mặt bình thường để người nhà yên tâm, song vẫn cố gắng hành xử thật cẩn thận. Riêng Tiếu Vũ bắt đầu có chút nghi ngờ, nó cảm thấy Thiều Nguyệt có gì đó bất thường, nhưng lại không thể chỉ rõ ra.

Như ngày xưa, Tiếu Vũ tới Thiều gia thăm Thiều Nguyệt, nó vừa tới đã thấy Thiều Nguyệt ngồi trong phòng khách, xem TV cùng với Thẩm Nhu, thỉnh thoảng còn bình luận mấy câu, cả nhà vui vẻ hòa thuận. Đây đáng lẽ là hình ảnh khiến con người ta cao hứng, song chẳng biết tại sao Tiếu Vũ lại thấy bất an, tựa hồ như Thiều Nguyệt sắp sửa lại biến mất, còn hiện tại nó đang nhìn thấy thì chỉ là ảo giác.

Thiều Hoa đi đóng cửa rồi đứng sau lưng Tiếu Vũ, thấy nó cứ bất động, anh bèn thắc mắc, "Tiểu Vũ à, sao thế? Sao không đi vào đi?"

Tiếu Vũ hoàn hồn, lắc đầu một cái, "Không sao hết, chỉ là em thấy bây giờ Tiểu Nguyệt đã ổn rồi, vui vẻ thay cho nó mà thôi."

"Ừ ha," Thiều Hoa cảm thán, "Tiểu Nguyệt đã hồi phục lại rồi, không còn nặng tâm sự hay buồn bực không vui nữa, cha mẹ anh nhẹ lòng biết chừng nào, ngày ngày ở bên chăm sóc con bé, cũng sắp quên béng mất nhị vị cũng có một thằng con trai là anh rồi đấy!" Dứt lời, Thiều Hoa tỏ vẻ vô cùng tủi thân, nước mắt lưng tròng nhìn Tiếu Vũ.

Tiếu Vũ phì cười, bấy giờ Thiều Hoa mới thu hồi lại vẻ mặt ấy, dịu dàng nhìn Tiếu Vũ, cuối cùng em ấy cũng chịu cười rồi, không cau mày sầu lo nữa. Từ sau khi Tiểu Nguyệt tỉnh lại, Tiểu Vũ thường xuyên ngẩn người nhìn Tiểu Nguyệt, hình như em ấy đang lo lắng chuyện gì đó, cho dù có hỏi, em ấy vẫn chỉ đáp rằng không sao hết, vậy nên thỉnh thoảng Thiều Hoa sẽ chọc cho Tiếu Vũ cười, giúp Tiếu Vũ tạm thời quên đi phiền não, nét mặt cũng rạng ngời hơn.

Nghe thấy tiếng cười của Tiếu Vũ, Thiều Nguyệt ngẩng đầu quay sang, cười bảo, "Tiểu Vũ à, mày tới rồi, có chuyện gì mà vui vẻ thế?" Ánh mắt đầy ẩn ý nhìn lướt qua Tiếu Vũ và Thiều Hoa.

Tiếu Vũ nhận ra ẩn ý trong mắt Thiều Nguyệt, mặt đỏ lên, nổi giận chạy đến, tranh vãi một trận với Thiều Nguyệt. Còn Thiều Hoa lại mất tự nhiên đằng hắng một tiếng, sau đó bình tĩnh ngồi lên ghế salon, song khóe mắt vẫn luôn nhất mức đặt lên người Tiếu Vũ. Thiều Tử Dương cùng Thẩm Nhu thì chỉ ôn hòa ngồi cưng chiều ngắm hai đứa trẻ đang đùa giỡn nhau trên ghế salon, ngôi nhà của họ đã lâu chưa ngập tràn tiếng cười như vậy. Chỉ những lúc vui vẻ thế này, Tiếu Vũ mới tạm thời quên đi hết thảy những phiền não kia, mới có thể thật sự cảm giác rằng Thiều Nguyệt đang ở đây, và sẽ không biến mất nữa, nó hy vọng thời gian có thể tiếp tục trôi như bây giờ.

Gần tới trưa, Thẩm Nhu đứng dậy, mỉm cười với Tiếu Vũ, "Tiểu Vũ này, trưa nay cháu ở lại ăn cơm đi, bây giờ cô đi nấu ngay đây."

Tiếu Vũ gật đầu, "Vâng, cảm ơn cô ạ!"

Thiều Nguyệt nhìn Thẩm Nhu bước vào trong bếp thì vội đứng lên, "Mẹ ơi, để con giúp mẹ một tay."

"Tiểu Nguyệt à, không phải mày đã nói một khi về nhà rồi thì chỉ muốn ăn cơm mẹ nấu hay sao?" Tiếu Vũ thắc mắc, hồi còn ở kí túc xá tại đại học, Thiều Nguyệt cũng thường xuyên tự nấu cơm, nó từng hỏi qua rằng thì là có phải khi ở nhà Thiều Nguyệt cũng hay nấu nướng không, kết quả là Thiều Nguyệt lắc đầu, bảo đã về nhà thì chỉ thích ăn thức ăn mẹ nấu thôi.

Thiều Nguyệt nở nụ cười đa cảm, "Bây giờ không thế nữa, nhất định tao phải tranh thủ mới được."

Tiếu Vũ hoài nghi dõi theo bóng lưng Thiều Nguyệt, không thế nữa là sao? Tiểu Nguyệt à, rốt cuộc mày đang nghĩ gì vậy, chẳng lẽ... Tiếu Vũ nhìn hai bóng lưng bận rộn trong nhà bếp, lắc đầu một cái, gạt bỏ những ý nghĩ khiến nó bất an kia đi, nó hy vọng đây chỉ là ảo giác của mình.

Dùng bữa xong, Thiều Nguyệt và Tiếu Vũ đi tản bộ trên đường quốc lộ, hai người tới công viên, Tiếu Vũ thấy một chiếc xích đu bèn mải mốt kéo Thiều Nguyệt chạy đến. Tiếu Vũ cao hứng ngồi đung đưa tới lui trên chiếc xích đu, bảo, "Không ngờ lại vẫn có thể ngồi xích đu thế này."

Thiều Nguyệt thấy Tiếu Vũ vui vẻ thì cũng đến ngồi cùng, nhẹ nhàng dịch chuyển. Cô quay sang nhìn Tiếu Vũ đang bật ngày càng cao hơn, nói, "Tiếu Vũ, mày còn gì muốn làm nữa hay không?"

Tiếu Vũ giật mình, vội dùng hai chân để thắng lại gấp, sau đó lo lắng nhìn Thiều Nguyệt, "Tiểu Nguyệt à, mày nói gì vậy?"

Thiều Nguyệt mỉm cười bất đắc dĩ, "Ý tao là, chúng ta cũng sắp phải nhập học rồi, tranh thủ bây giờ đang rảnh rỗi, chứ khi đã vào học, tao còn mất nguyên chương trình của một năm, hẳn sẽ không có nhiều thời gian đâu."

Tiếu Vũ thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu một bên suy nghĩ, đếm ngón tay, "Ừ thì, tao muốn đi dạo phố, đã lâu rồi mày không theo tao đi mua quần áo; còn cả đi xem phim nữa, gần đây rạp ra nhiều phim mới lắm, chúng mình cũng nên đi xem thử; và cả, và cả..."

Thiều Nguyệt vừa nghe vừa gật gù mỉm cười, đột nhiên Tiếu Vũ như nhớ ra cái gì, hưng phấn chạy đến trước mặt Thiều Nguyệt, vẻ mặt đầy mong đợi, "Tiểu Nguyệt này, chúng mình có thể đi chụp ảnh bạn thân được không?"

"Được chứ!" Thiều Nguyệt thoải mái đồng ý, Tiếu Vũ mừng rỡ ngồi lên xích đu, bắt đầu lên kế hoạch nên đi đâu hay chỗ nào.

Thiều Nguyệt chỉ yên lặng ngồi nghe, rũ mi mắt xuống, che giấu những xúc động trong hốc mắt.

Mỗi đêm khi Thiều Nguyệt nhắm mắt lại, cô sẽ lập tức mơ thấy cảnh Tiểu Cốt nhảy khỏi điện Tuyệt Tình, lần nào cô cũng giật mình tỉnh giấc, trái tim đau đớn thêm từng phần. Cô xuống phòng khách uống nước hòng giảm áp lực, lúc quay về phòng mình, cô nhận ra đèn trong thư phòng vẫn sáng, Thiều Nguyệt bước tới, đẩy cửa phòng, hóa ra Thiều Tử Dương đang luyện thư pháp.

Bộ trang phục cổ trong thư phòng đã được cất đi từ hồi Thiều Nguyệt ngất xỉu, Thiều Nguyệt bước tới, nói, "Cha à, cha chưa ngủ sao?"

Thiều Tử Dương ngẩng đầu nhìn đồng hồ trong phòng, mới mười giờ rưỡi tối, ông quay sang lại thấy trán Thiều Nguyệt có một lớp mồ hôi thì không khỏi nhíu mày, lo lắng hỏi, "Ngủ không ngon ư?"

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Con chỉ khát nước thôi, dậy để đi uống nước."

Thiều Tử Dương vẫn nhìn Thiều Nguyệt đầy lo âu, Thiều Nguyệt mất tự nhiên né tránh tầm mắt, thấy giấy chữ trên bàn, cô mới vội đổi chủ đề, "Cha à, chữ của cha ngày càng đẹp lên, có thể cảm giác ra cả một bầu trời bao la ngập tràn khí thé được rồi."

"Ồ?" Thiều Tử Dương kinh ngạc, "Nguyệt Nhi có vẻ như đã phát triển hơn không ít đối với thư pháp rồi."

Thiều Nguyệt cười một tiếng, "Bởi vì con vẫn luôn chăm chỉ tập luyện mà." Ở thế giới kia, cô cũng có kinh nghiệm viết thư pháp gần hai trăm năm rồi, có thể không tiến bộ ư?

Thiều Tử Dương có hơi kỳ quái, ông cho rằng từ sau khi trở về, Thiều Nguyệt vẫn luyện thư pháp thì cũng không nghĩ nhiều nữa, ông đưa bút lông cho Thiều Nguyệt, "Vậy để xem thành quả luyện tập của con nào."

Thiều Nguyệt đặt bút xuống viết ba chữ "Nhất Tiễn Mai", đoạn sau là, "Hoa rơi nước chảy, một dạ tương tư, ưu sầu hai ngả, quên sao được tình, dù mày đã ngả, lòng vẫn còn đau." đúng như tâm trạng của cô bây giờ.

*Đoạn này mình edit không theo nguyên tác lắm =))) Ai mà đoán nổi cái đống VietPhrase một nghĩa ấy nó muốn nói cái gì chứ, nhưng đại loại là nghĩa nó cũng vậy, thành thơ bốn chữ luôn rồi kìa =)))))

Thiều Nguyệt ngượng ngùng quay mặt đi, mới ban nãy cô lại có thể tự nhận mình đã có nhiều năm kinh nghiệm hay sao? Lâu không viết rồi. Thiều Tử Dương thì chắc cảm thấy vui vẻ với sự cố gắng của Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt lại quay đầu lại, có chút do dự, "Cha à, cha... và mẹ... yêu nhau thế nào vậy ạ?"

Thiều Tử Dương im lặng chốc lát, khó hiểu nhìn Thiều Nguyệt, ông chưa rõ vì sao cô lại hỏi chuyện như thế. Thiều Nguyệt nhận ra thắc mắc trong mắt Thiều Tử Dương bèn vội giải thích, "À, bởi vì hôm nay con với Tiểu Vũ có đi xem phim, là phim tình cảm, cho nên con có hơi tò mò..." Thiều Nguyệt càng nói càng nhỏ giọng dần, cô cúi đầu không dám nhìn Thiều Tử Dương.

Thiều Tử Dương trông thấy dáng vẻ này của Thiều Nguyệt thì cũng chỉ cho rằng con gái đến tuổi hiếu kỳ rồi, ông nhẹ xoa đầu Thiều Nguyệt, hồi tưởng lại, "Cha với mẹ gặp nhau lần đầu trong một buổi lễ thành lập trường đại học, bấy giờ mẹ con mới chỉ là sinh viên trong trường, còn cha đã là phó giáo sư rồi."

Thiều Nguyệt ngạc nhiên, "Hóa ra cha và mẹ là tình cảm thầy trò sao?"

Thiều Tử Dương mất tự nhiên hắng giọng, "Ừ, bấy giờ cũng không có nhiều người ủng hộ lắm, thậm chí người nhà còn đứng ra ngăn cản."

"Nhưng mà bây giờ cha và mẹ vẫn đang ở bên nhau, còn xây dựng nên một gia đình rất hạnh phúc nữa." Thiều Nguyệt cảm thấy tự hào.

"À..." Thiều Tử Dương hơi ngượng ngùng, "Không sai nhỉ, chỉ là mới đầu thật sự có rất nhiều khó khăn." Thiều Tử Dương có chút hoài niệm.

Thiều Nguyệt thấp thỏm hỏi, "Cha này, nếu có một ngày, cha phải lựa chọn giữa người nhà và người yêu, cha sẽ làm gì?"

"Nguyệt Nhi, con..." Thiều Tử Dương nhận ra đau khổ rối rắm trong ánh mắt Thiều Nguyệt, ông không nói câu tiếp theo nữa, mà ngừng một chút rồi thư thái đáp, "Nguyệt Nhi à, nếu như có một ai đó sẽ ở bên con cả một đời, yêu thương con cho đến điểm tận cùng của sinh mệnh, thì đó cũng chỉ có thể là người yêu của con mà thôi."

"Nhưng... người nhà cũng rất quan trọng phải không?" Thiều Nguyệt dần mơ hồ.

"Nguyệt nhi biết tâm nguyện lớn nhất của những bậc cha mẹ là gì không?" Thiều Tử Dương dịu dàng nhìn Thiều Nguyệt, khi Thiều Nguyệt đáp lại ông bằng ánh mắt nghi vấn, ông mới giải thích, "Là mong cho đứa trẻ của mình có thể sống hạnh phúc," Thiều Tử Dương nhớ lại vẻ ủ rũ của Thiều Nguyệt lúc trước, "Nguyệt Nhi à, nếu con có thể gặp được một người làm cho con cảm thấy vui vẻ thì hãy giữ thật chặt, dù cho con có ra quyết định như thế nào, người nhà sẽ luôn ủng hộ con, chỉ cần con hạnh phúc, thế là đủ."

Thiều Nguyệt cảm động muốn khóc, cô mím môi, nức nở, "Vâng, cha, con nhất định sẽ sống thật hạnh phúc!" Sau đó xoay người lấy một chiếc bút lông cỡ lớn trên kệ, viết một chữ "Phúc" thật to.

Thiều Tử Dương hài lòng gật đầu, "Không tệ nhỉ, chữ "Phúc" này viết rất lưu loát sinh động, tốt lắm, xem ra cha phải đem treo nó trong nhà thôi."

Thiều Nguyệt bật cười, "Vâng." Hy vọng cha, mẹ, và anh trai đều có thể tiếp tục sống hạnh phúc.

Thiều Hoa ngồi dưới bầu trời đêm, hít thở giữa làn gió lạnh, sau mỗi bữa cơm tối, anh đều ra sân ngồi như thế này, cảm thụ sự lạnh lẽo của đêm thật sự vô cùng thích ý. Thiều Nguyệt tìm Thiều Hoa rõ lâu mới thấy anh trong một góc tối, cô bất đắc dĩ đi tới, "Anh à, anh thật biết chọn chỗ ngồi quá." Dứt lời, cô ngồi đằng sau Thiều Hoa, dựa lưng vào lưng anh.

Thiều Hoa để Thiều Nguyệt ngồi dựa lên người mình, nghiêng đầu hỏi, "Sao thế, bé cưng của anh cũng cảm thấy chỗ này dễ chịu chứ?"

"Ha ha," Thiều Nguyệt cười đáp, "Dạ!" Sau đó nàng thu nụ cười lại, "Anh, Tiểu Vũ là một cô gái tốt, anh phải đối xử thật dịu dàng với cô ấy."

Mặt Thiều Hoa đỏ lên, anh thở dài, "Quả nhiên chẳng có gì qua nổi mắt em."

"Đương nhiên rồi, hôm nay em còn đi chụp ảnh bạn thân với Tiểu Vũ, không biết bao giờ mới thấy được ảnh cưới của hai người đây?" Thiều Nguyệt trêu ghẹo.

Thiều Hoa dùng bả vai khẽ huých Thiều Nguyệt, "Còn chưa đi xem bát tự đâu nhé, tuy nhiên, dù thế nào thì anh cũng không dễ bỏ cuộc đâu!"

"Vâng, vậy thì tốt..." Thiều Nguyệt làm như vô tình hỏi, "Anh này, anh và Tiểu Vũ tìm thấy em ở đâu vậy?"

"Ở núi Thanh U đấy, sao?" Thiều Hoa quay đầu thắc mắc.

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Không có gì, chẳng qua thấy hai người bất chấp nơi vắng vẻ như vậy vẫn đến tìm thấy em thì quả là vi diệu."

Thiều Hoa bật cười, "Không phải vì Tiểu Vũ hay sao, cứ nơi nào có mây đen là chạy đến, cô ấy kiên trì lắm, ban đầu anh còn không hiểu nổi, sau đó mới thấy mừng thay cho em vì có người bạn tốt như Tiểu Vũ."

"Đúng nhỉ, em cũng mừng, cho nên anh phải cố gắng rước cậu ấy về nhà mình đấy!" Thiều Nguyệt trịnh trọng tuyên bố.

"Được, đến lúc đó thì em chắc chắn phải gọi Tiểu Vũ là chị dâu." Thiều Hoa cười trộm.

"Vâng, em rất mong đợi..." Thiều Nguyệt đảo tròng mắt, chỉ sợ em không đợi được đến ngày ấy thôi, "Anh, khi em không có ở đây, chăm sóc cha mẹ nhé."

Thiều Hoa im lặng chốc lát, anh luôn cảm thấy trong lời Thiều Nguyệt còn rất nhiều lớp ý, sau đó mới nhớ ra cô sắp nhập học, thế là anh mới thở phào, "Em yên tâm đi, cả nhà có anh lo rồi, em hãy cứ học cho thật tốt ở trường đi."

"Vâng..." Thiều Nguyệt ngửa đầu nhìn trời đêm đầy sao, một giọt nước mắt lăn xuống, nhỏ lên áo của cô rồi biến mất.