Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 4




"Cái gì?" Con ngươi Thiều Nguyệt khẽ chuyển, khó tin nhìn người vẻ ngoài lạnh lùng trước mặt, nhớ trước khi cô chuyển kiếp từng thảo luận cốt truyện Hoa Thiên Cốt cùng Tiếu Vũ, những lời mình từng bảo còn sờ sờ ở đó. "Tất nhiên tao sẽ không làm tổn thương Hoa Thiên Cốt, mà là cùng nàng gánh vác, cùng nàng đối mặt. Cho dù nàng có hấp thụ Hồng hoang chi lực...." Chẳng lẽ nàng thực sự đã xuyên đến thế giới trong Hoa Thiên Cốt?

Bạch Tử Họa thấy Thiều Nguyệt lộ vẻ kinh ngạc bèn gọi. "Thiều Nguyệt?"

Thiều Nguyệt vẫn đắm chìm trong dòng suy nghĩ, cô thắc mắc tại sao mình lại tới thế giới của Hoa Thiên Cốt, mà mình tới đây vì cái gì?

Bạch Tử Hoa thấy vậy, chân mày hơi nhíu. "Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt, Tiểu Nguyệt!"

Thiều Nguyệt nghe được tiếng gọi thân thuộc thì thoáng cái tỉnh táo lại, thấy tuy Bạch Tử Hoa chẳng biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lại nhíu chặt mày nhìn mình, Thiều Nguyệt dè dặt hỏi. "Mới vừa rồi... là huynh gọi ta sao?"

Bạch Tử Họa nhẹ giọng. "Sao vậy?"

Thiều Nguyệt lắc đầu "Không sao hết, sư huynh, chẳng qua đã lâu chưa có ai gọi ta như vậy, nhất thời có hơi...."

"Ừ." Bạch Tử Hoa thấy Thiều Nguyệt tỉnh táo lại bèn xoay người đi vào Tuyệt Tình điện. "Sau này đây sẽ là chỗ ở của muội, cứ đi lại thoải mái."

"Vậy ta..." Thiều Nguyệt vừa nhấc chân đã thấy Bạch Tử Hoa một thân bạch y biến mất, cô nhìn phía trước không một bóng người, đành thầm nhủ. "Vậy ta ở đâu?"

Thiều Nguyệt một mình vòng tới vòng lui quanh Tuyệt Tình điện, phong cảnh nơi này u mỹ, cách bố trí cũng hết sức tinh tế, không hổ danh là môn phái đệ nhất thiên hạ. Thiều Nguyệt đi tới bên bờ Tuyệt Tình điện, quan sát toàn bộ Trường Lưu Sơn, sương mờ bao phủ toàn bộ chân núi, thác nước nghiêng đổ xuống, tựa như mình đang đứng trên mây, ngắm nghía toàn bộ thế gian. Thiều Nguyệt dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu, thở dài nói. "Quả nhiên không khí cổ đại mát mẻ, thế giới hiện đại hoàn toàn không thể so bì nổi." Nhớ về thế giới của mình, Thiều Nguyệt chậm rãi mở mắt, nhìn phương xa. "Trong họa có phúc, trong phúc, ắt có họa, có lẽ đến đây cũng không hẳn đã là việc xui xẻo."

Bạch Tử Họa đứng không xa đằng sau Thiều Nguyệt, nghe được những lời của cô, chợt thấy cái người gọi là tiểu sư muội này cũng có những nhận định thâm thúy như vậy, chắc chắn là một người rộng lượng, trong lòng cũng từ từ buông bỏ sự hời hợt. Hắn đến sau lưng Thiều Nguyệt, thấy cô mở rộng vòng tay hưởng thụ tự nhiên cũng không quấy rầy, chỉ lẳng lặng đứng yên, cùng nhìn ngắm cảnh sắc xung quanh. Bạch Tử Hoa vẫn luôn ở trong Tuyệt Tình điện, hắn chưa từng thấy nơi đây có gì đặc biệt, nhưng thấy hai tay Thiều Nguyệt dang rộng, hơi ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm chặt, môi nở nụ cười, dáng vẻ rất hưởng thụ, đột nhiên cảm thấy quang cảnh nơi đây có lẽ cũng không tệ.

Thiều Nguyệt vừa quay đầu lại đã thấy Bạch Tử Họa ngay phía sau, cô cả 

"Thất Tuyệt phổ là chí bảo của Trường Lưu, muội phải tu luyện thật tốt, nếu gặp phải rắc rối, hãy đến tìm ta." Dứt lời, Bạch Tử Hoa xoay người bỏ đi.

Thiều Nguyệt gật đầu, thấy Bạch Tử Hoa sắp đi bèn vội nói. "Cảm tạ sư huynh!"

Bạch Tử Họa hơi dừng lại. chốc lát liền biến mất, Thiểu Nguyệt cảm thán. "Thật lợi hại quá, nếu đây là ở hiện đại, thực đúng là một phương tiện giao thông tiết kiệm."

Sau đấy Thiều Nguyệt tùy tiện chọn một gian phòng, bên trong tuy bố trí đơn giản nhưng không mất đi vẻ thanh nhã. Thiều Nguyệt vô cùng vui vẻ, tiện tay cầm Thất Tuyệt phổ để lên bàn, bắt đầu đánh giá xung quanh, còn vừa đi vừa gật đầu. "Phòng thời cổ đại không tệ chút nào, còn chẳng ô nhiễm như ở hiện đại." Nói xong còn nhẹ ngửi một hơi. "Trong phòng còn có mùi thơm thoang thoảng."

Ngắm chán bốn phía, Thiều Nguyệt đến ngồi trước bàn, hai tay nâng cằm. "Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt, xem ra mình thật sự đã chuyển kiếp, ai dè..." Nhớ tới dáng vẻ vừa rồi của sư phụ và sư huynh, Bạch Tử Họa còn chưa kế nhiệm chức vị Chưởng môn, xem ra còn chưa gặp Hoa Thiên Cốt. Nghĩ tới đây, Thiều Nguyệt thoáng thở phào nhẹ nhõm, Thiều Nguyệt thấy rất tiếc cho kết cục của Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt rõ ràng là một cô gái tâm tư đơn giản, chỉ bởi yêu sư phụ mình mà chịu bao khổ nạn, nghĩ thôi cũng đau lòng. "Nếu như có thể thay đổi thì thật tốt."

Thiều Nguyệt buông hai tay đang nâng cằm, chạm vào Thất Tuyệt phổ, nhớ lời dặn của Bạch Tử Họa, bè mở Thất Tuyệt phổ ra, nhất thời trước mắt hiện lên kim quang, chữ viết và hình ảnh cũng xuất hiện. Hóa ra Thất Tuyệt phổ bao hàm nhạc phổ, thơ phổ, kỳ phổ, họa phổ, kiếm phổ, dược phổ, thực phổ, mỗi loại phổ còn kèm theo giải thích cặn kẽ, có hết mọi loại nhạc điệu trong thiên hạ. Thiều Nguyệt nhìn hoa cả mắt, nhưng cũng thấy mừng rỡ, nhất là khi trông thấy kiếm phổ, Kinh Lôi Kiếm bắt đầu rục rịch, thật giống như muốn diễn luyện một màn.

Vì vậy, Thiều Nguyệt phất tay, Kinh Lôi Kiếm chợt lóe ngân quang bay loạn khắp phòng, nàng cười cười, "Kinh Lôi, mày gấp cái gì, bây giờ chúng ta đi luyện kiếm ngay thôi." Dứt lời, Kinh Lôi Kiếm vèo một tiếng, im lặng nằm trong tay Thiều Nguyệt, chỉ là thân kiếm vẫn phát ra ánh sách bàng bạc, cho thấy Kinh Lôi thực sự rất háo hứng.

Bạch Tử Họa đang tĩnh tọa tu hành, chợt cảm giác có linh khí chập chờn trong Tuyệt Tình điện, hắn chậm rãi mở mắt, nghiêng đầu nhìn nơi linh khí động, ngay lập tức thấy một người múa kiếm dưới tán cây, thân kiếm còn mang theo tia sét, cứ mỗi lần múa xong hai ba chiêu, nàng lại dừng, đến khom người nhìn cái gì đó trên bàn đá, gật đầu một cái xong lại tiếp tục múa kiếm, lặp đi lặp lại liên tục. Bạch Tử Họa khẽ lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài.

Thân là người hiện đại, Thiều Nguyệt không có kiến thức gì đối với võ công, tất nhiên hoàn toàn mù mờ trước đống kiếm phổ thời cổ đại, cho nên cô chỉ có thể luyện vài đường rồi nhìn vài đường, cũng may Kinh Lôi Kiếm có linh tính, thi thoảng  dẫn dắt cô, nếu không sẽ rất khó luyện tiếp.

Luyện xong một bộ kiếm pháp, Thiều Nguyệt đi tới ngồi xuống cạnh bàn đá, cầm Thất Tuyệt phổ đọc kỹ, tay phải thỉnh thoảng múa vài cái, thoạt nhìn vô cùng tập trung. Bạch Tử Họa thấy dáng vẻ ấy, chân mày thoáng giãn, thanh âm khẽ gọi. "Tiểu Nguyệt..." 

Thiều Nguyệt cả kinh, quay đầu lại nói: "Sư huynh? Sao huynh đến đây?"

Bạch Tử Họa nhìn Thất Tuyệt phổ trong tay Thiều Nguyệt, "Muội đang luyện kiếm?"

"Vâng." Thiều Nguyệt gật đầu, quay đầu ngó Thất Tuyệt phổ, tay vẫn không ngừng múa kiếm. "Đây là lần đầu tiên muội luyện kiếm, có hơi không quen, nếu không có Kinh Lôi dẫn dắt, muội nghĩ sẽ chẳng luyện được đâu." 

Bạch Tử Họa quan sát Kinh Lôi Kiếm, toàn thân nó tản ra ánh sáng màu bạc, nếu nhìn kỹ hơn sẽ thấy trong ngân quang có trộn lẫn tia sét, đây là lần đầu tiên Bạch Tử Họa thấy thanh kiếm này, theo lời sư phụ, quả nhiên là Thần Kiếm hiếm có trên thế gian, "Sư phụ nói, Kinh Lôi Kiếm sống vì muội, sinh vì muội, nhưng bây giờ muội còn chưa dùng được nó. " Bạch Tử Họa phất tay, một thanh kiếm bình thường xuất hiện, "Dùng kiếm thường trước, học tốt cái căn bản đã." 

Thiều Nguyệt nhận kiếm, " Dạ, sư huynh." Kinh Lôi ở bên phát ra tiếng roèn roẹt để bày tỏ sự bất mãn, Thiều Nguyệt cười nói: "Thôi nào, Kinh Lôi, mày và tao ngày nào đó cũng có thể cùng luyện mà."

Thiều Nguyệt vừa dứt lời, Kinh Lôi liền an tĩnh lại, Bạch Tử Họa ngạc nhiên chuyện Kinh Lôi Kiếm sở hữu linh tính, "Kiếm này bất phàm, Tiểu Nguyệt, muội phải thật quý trọng nó, không được để nó rơi vào tay kẻ xấu."

"Vâng." Thiều Nguyệt gật đầu. "Tất nhiên, muội đã coi Kinh Lôi là bạn, sẽ không giao nó cho bất kỳ ai." Nói xong bèn cầm chuôi Kinh Lôi Kiếm, Kinh Lôi cũng phản ứng với cô, phát ra ngân quang cùng tiếng roèn roẹt.

"Bạn ư?" Lần đầu Bạch Tử Họa thấy có người kết bạn với kiếm, nhưng nhìn Thiều Nguyệt gắn bó cùng Kinh Lôi, hắn vui mừng gật đầu, cũng có chút minh bạch lí do sư phụ thu nhận cô làm đồ đệ. Quả thật cô bất đồng so với những kẻ khác, tâm cảnh cũng không phải người thường có thể so bì, hẳn cả phương thức tu đạo sẽ khác so với người ta.

***

Mấy ngày kế tiếp, Thiều Nguyệt nhất mực khắc khổ luyện tập kiếm pháp, Kinh Lôi ở bên bay tới bay lui, phụng bồi cô. Mỗi lần luyện xong một bộ kiếm pháp, Thiều Nguyệt sẽ cho phép Kinh Lôi tấn công bất ngờ, khảo nghiệm độ thuần thục của mình đối với kiếm pháp và năng lực ứng biến, lần nào cũng chỉ có thể cầm cự nửa giờ, sau đó bị Kinh Lôi đánh rơi kiếm trong tay. Nhưng Thiều Nguyệt không tức tối, vẫn tiếp tục luyện, Bạch Tử Họa thỉnh thoảng tới kiểm tra, thấy Thiều Nguyệt không hiểu chỗ nào thì hướng dẫn cô.

Ngày lại một ngày, khi Thiều Nguyệt luyện xong mỗi chương Thất Tuyệt phổ sẽ đi tìm Bạch Tử Họa khảo hạch thành quả tu hành. Luyện xong kỳ phổ, Thiều Nguyệt chơi cờ với Bạch Tử Họa, nhưng chưa từng thắng hắn; luyện xong thực phổ, Thiều Nguyệt nấu mấy món, mang cho Bạch Tử Họa thưởng thức, cô có chút tự tin với chuyện nấu nướng, dù sao ở hiện đại cũng thường xuyên làm, dẫu Bạch Tử Họa mỗi lần ăn xong cũng chẳng nói năng gì, song Thiều Nguyệt dần phát hiện Bạch Tử Họa  luôn ăn hết những gì mình nấu, vậy đã chứng minh mùi vị cũng không tệ; học xong thơ phổ, Bạch Tử Họa ngâm thơ cùng cô; học xong dược phổ, đôi khi Thiều Nguyệt tìm không đúng huyệt vị, liền đề nghị Bạch Tử Họa làm đối tượng thí nghiệm cho mình, ấy thế mà Bạch Tử Họa cũng đáp ứng... Cứ vậy, từ khi Thiều Nguyệt bước chân vào Tuyệt Tình điện, cũng chưa từng đi ra, một lòng  tu hành. 

***

Bốn mùa lưu chuyển, một năm trôi qua, Thiều Nguyệt vẫn như cũ, một mình luyện kiếm dưới tán cây trước điện, bạch ý phiêu theo gió, kiếm pháp lẫm liệt, nhưng lại lộ ra sự thoải mái, tựa như không phải đang múa kiếm, mà là đang khiêu vũ. Lúc này, một đạo bóng trắng xông đến, hai kiếm chạm nhau, hai đạo bóng trắng trong nháy mắt dây dưa, một hồi trên trời, một hồi lại dưới đất, thắng bại khó phân. Dần dần, Thiều Nguyệt rơi vào thế hạ phong, bị bóng trắng kia chế trụ, đối phương một kiếm bổ tới, Thiều Nguyệt nâng kiếm đỡ, không chịu nổi lựa của đối phương, rơi xuống đấttừ giữa không trung, mắt thấy không ổn, Thiều Nguyệt động linh cơ, tay phải trở sang nắm chuôi kiếm, sau đó nâng kiếm chĩa về một hướng, lướt qua người đối phương. Đối phương phản ứng mau lẹ, lập tức né người trở về, tăng nhanh tốc độ, hai kiếm lại va chạm, tay phải Thiều Nguyệt duỗi thẳng, phản tay cầm kiếm, đẩy bóng trắng kia ra ngoài.

Thiều Nguyệt buông tay, xoay người lại nói: "Sư huynh,  kiếm pháp ta sao rồi?"

Bạch Tử Họa thu kiếm, xoay người, giọng nói trong trẻo lạnh lùng. "Tiến bộ không ít." Thiều Nguyệt tiến bộ rất kinh hồn, nếu cô dùng Kinh Lôi Kiếm, Bạch Tử Họa còn phải hao phí một lượng lớn tinh lực, hơn nữa chiêu cuối thật sự ngoài dự liệu của hắn. 

"Thật ư?" Thiều Nguyệt cao hứng tiến lên một bước, "Có thể được sư huynh khen ngợi thực chẳng dễ." 

Bạch Tử Họa nhớ tới một chiêu vừa rồi, "Tiểu Nguyệt, muội mới sử dụng một chiêu cuối cùng..." 

"À, khi đó trí não ta đột nhiên thoáng nghĩ ra một chiêu, thân thể ngay lập tức hành động." Thiều Nguyệt nghiêng đầu hồi tưởng.

Bạch Tử Họa kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, ước chừng tu tập một năm đã có thể đạt đến canh giới lĩnh ngộ vô chiêu từ kiếm phổ, xem ra Tiểu Nguyệt rất có năng khiếu kiếm thuật.

"Sư huynh, sư huynh, sao vậy?" Thiều Nguyệt thấy Bạch Tử Họa nãy giờ không nói gì, bèn hỏi.

Bạch Tử Họa thu hồi suy nghĩ, "Tiểu Nguyệt, đọc Thất Tuyệt phổ tới đâu rồi?"

"Đã xong hết, sư huynh."

" Được, " Bạch Tử Họa phất tay, một chiếc đàn cổ xuất hiện, hắn đặt đàn cổ lên bàn đá, quay sang nhìn Thiều Nguyệt.

Thiều Nguyệt tự hiểu, Bạch Tử Họa đang muốn khảo hạch cô, cô đi tới khẽ vuốt dây đàn, sau đó ngồi xuống bắt đầu gảy, một chuỗi âm điệu chảy ra từ giữa ngón tay, tạo thành một đoạn nhạc ưu mỹ. Bạch Tử Họa đứng bên cạnh Thiều Nguyệt, lẳng lặng lắng nghe.

--- ------ ------ --------

Lời Editor: Nếu đây không phải bách thì thực mong Tôn Thượng đến với Tiểu Nguyệt:"<