Bảo Hộ Em Suốt Đời

Chương 99




Hoa Thiên Cốt từ từ tiến lại gần đài Tru Tiên, Ma Nghiêm đứng sau lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn, y dứt khoát đánh một chưởng để đẩy Hoa Thiên Cốt lên, sau đó ba sợi xích sắt xuất hiện trói ngang tay chân nàng, cột nàng thật chặt vào cây cột trụ trên đài Tru Tiên.

Đông Phương Úc Khanh thấy Hoa Thiên Cốt đã ở trên đài Tru Tiên thì lo lắng không thôi, "Không ai có thể cứu nàng dưới tay Bạch Tử Họa đâu, ngay cả Sát Thiên Mạch cũng không thể, nếu như hắn ta thật sự là người công bằng, vậy tại sao hắn lại có thể vì Thiều Nguyệt mà hy sinh Cốt Đầu chứ? Hãy nhìn Bạch Tử Họa kìa, có vẻ như hắn đã quyết tâm phải đuổi cho bằng được Cốt Đầu ra khỏi Trường Lưu rồi."

Tam tôn quay về chỗ ngồi, Bạch Tử Họa nhận ra vì Thiều Nguyệt, Hoa Thiên Cốt nhẫn nhịn không hề hé răng nói nửa lời, chàng cũng có chút mềm lòng, nhưng người trong thiên hạ cần một lời giải đáp, chàng nhất định phải tuân thủ theo môn quy của Trường Lưu.

Ma Nghiêm đứng dậy, y vung tay, khoảng chừng mười cây đinh Tiêu Hồn xuất hiện, y dùng lực đánh về phía Hoa Thiên Cốt, song những cây đinh lại dừng lại ngay khi chỉ còn cách nàng một tấc, mọi người cùng kinh hãi, cũng có kẻ thở phào nhẹ nhõm, song phần lớn là thắc mắc về sự đình trệ của những cây đinh Tiêu Hồn.

Hoa Thiên Cốt thì chỉ khẽ cười, nàng biết đấy là bởi tác dụng của tấm bùa nàng đeo trước ngực, đó là bùa hộ mệnh Thiều Nguyệt đã tặng nàng khi nàng còn bé, lực sấm sét trong tấm bùa đã chậm rãi đẩy những chiếc đinh Tiêu Hồn lùi lại, sau đó bắn ngược trở về.

Ma Nghiêm bị lực bắn ngược kia ép phải lùi lại vài bước, y chỉ Hoa Thiên Cốt, tức giận, "Hoa Thiên Cốt, ngươi còn dám phản kháng sao?"

Hoa Thiên Cốt lắc đầu, "Không phải vậy, không phải vậy, đây là của sư..." không được, giờ không thể để lộ ra sư tôn, Hoa Thiên Cốt vội câm nín.

Sênh Tiêu Mặc nhận ra thứ sức mạnh vừa trợ giúp Hoa Thiên Cốt, nó y hệt như sấm sét của Thiều Nguyệt, hắn bèn tiến đến kéo Ma Nghiêm lại, "Sư huynh à, huynh đừng tức giận, huynh không cảm thấy thứ ban nãy giống sấm sét của tiểu sư muội ư?"

"Cái gì?" Ma Nghiêm kinh ngạc, "Nhưng sư muội đang..." y nhìn tay mình, loại cảm giác tê dại vừa rồi quả thật giống với sấm sét của Thiều Nguyệt, Ma Nghiêm quay lại hỏi Bạch Tử Họa, "Tử Họa..."

Bạch Tử Họa biết trên người Hoa Thiên Cốt có tấm bùa hộ mệnh Thiều Nguyệt tặng, chàng giải thích, "Ngày trước Tiểu Nguyệt có cho con bé một tấm bùa hộ mệnh, bên trong ẩn chứa năng lực sấm sét." Dứt lời, Bạch Tử Họa tiến lên phía trước một bước, vận công giơ tay về phía Hoa Thiên Cốt, rút tấm bùa từ cổ áo nàng ra, Bạch Tử Họa thu tay lại, song túi gấm kia có vẻ như không muốn phải rời xa Hoa Thiên Cốt, nó kiên trì giằng co với Bạch Tử Họa.

"Tiểu Cốt!" Thiều Nguyệt lập tức bật dậy, sau đó cô che vết thương đi, vẻ mặt đau đớn, chợt cô nhớ tới cảm giác lực sấm sét trở nên dị thường thì vội hoảng hốt, "Tiểu Cốt gặp nguy hiểm!" Sau đó phi thân rời đi.

Hoa Thiên Cốt bị trói chặt trên đài Tru Tiên nên không thể cầm lấy túi gấm, nàng lo lắng nhìn Bạch Tử Họa, nàng sợ chàng làm hỏng món quà của Thiều Nguyệt dành cho nàng. Bạch Tử Họa thấy túi gấm ngoan cố như vậy bèn triệu hồi thanh Đoạn Niệm, Đoạn Niệm bay vèo một cái xuyên qua chiếc dây buộc quanh miệng túi, túi gấm tức thì rơi xuống mặt đất, lực sấm sét ở bên trong như không cam tâm khi lóe sáng, phát ra tiếng động đì đùng.

Thiều Nguyệt ngự kiếm phi hành bỗng lảo đảo, trong lòng cô càng thêm cuống cuồng, cô không để ý đến thân thể của mình nữa, chỉ cố tăng tốc thật nhanh.

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng cúi đầu, thương tâm nhìn chiếc túi gấm, sau đó nhắm mắt lại, chờ đợi hình phạt kế tiếp. Bạch Tử Họa quay lại, gật đầu với Ma Nghiêm, Ma Nghiêm biết đã có thể tiếp tục hành hình, thế là trên không trung lại xuất hiện nhiều cây đinh Tiêu Hồn hơn nữa, ba mươi bảy cây đinh Tiêu Hồn, chúng đồng loạt bay về phía Hoa Thiên Cốt.

Song đột nhiên một vật thể màu xanh lá cây bay tới, đánh rớt mấy cây đinh Tiêu Hồn, song ba mươi hai cây đinh còn dư vẫn lao về phía Hoa Thiên Cốt, một tấm bình phong trong suốt tự dưng hiển hiện trước mặt nàng, cản trở lại toàn bộ. Bạch Tử Họa nhìn những mảnh vụn màu xanh lá trên nền đất, chàng thầm giật mình, kia không phải ngọc tiêu chàng tặng cho Tiểu Nguyệt hay sao. 

Ma Nghiêm càng tức giận hơn, y cho rằng Hoa Thiên Cốt lại kháng cự, "Hoa Thiên Cốt!" Dứt lời, y dồn hết pháp lực lại, hai tay dùng lực công kích, đinh Tiêu Hồn lập tức công phá tấm bình phong, nhắm thẳng Hoa Thiên Cốt.

"Sư huynh, dừng tay!" Bạch Tử Họa vội vã xông tới ngăn cản Ma Nghiêm, nhưng không kịp, ba mươi hai cây đinh Tiêu Hồn kia đã cắm lên người Thiều Nguyệt, bộ y phục trắng muốt không vương chút bụi trần nào của cô nay bị nhuộm đỏ chỉ trong nháy mắt.

Hoa Thiên Cốt kinh ngạc dõi theo bóng lưng của Thiều Nguyệt, thời điểm nàng thốt lên hai chữ sư tôn, Thiều Nguyệt đã không thể chịu đựng, cô từ từ rơi xuống.

"Sư tôn!" Hoa Thiên Cốt hét lên, sau đó cặp mắt hóa đỏ, nàng vùng vẫy nhằm thoát khỏi xiềng xích, phi thân xuống đỡ lấy Thiều Nguyệt rồi chậm rãi tiếp đất. Tất cả mọi người ai cũng giật mình, không ai ngờ Thiều Nguyệt lại đột nhiên lao ra, thay Hoa Thiên Cốt đỡ lấy toàn bộ số đinh Tiêu Hồn.

"Sư tôn ơi, sư tôn.." Hoa Thiên Cốt bật khóc, nàng ôm Thiều Nguyệt thật chặt.

Thiều Nguyệt nhấc tay lau nước mắt cho Hoa Thiên Cốt. "Tiểu Cốt à, đừng khóc, vi sư không sao, khụ khụ..."  Nói xong, Thiều Nguyệt ho ra một miệng đầy máu.

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nàng mải mốt lau sạch máu ở khóe miệng cho Thiều Nguyệt, "Sư tôn, sư tôn..."

"Tiểu Nguyệt!"

"(Tiểu) sư muội!"

"Chủ nhân!"

"Kiếm tôn!"

Thiều Nguyệt nhìn thấy lờ mờ dáng vẻ của đám người Bạch Tử Họa đang vội vàng chạy xuống, nàng đưa tay chạm vào giữa mi của Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt lập tức bị chế trụ, nàng không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện, Hoa Thiên Cốt không hiểu, nàng nhìn Thiều Nguyệt, trong ánh mắt lộ ra sự sốt sắng.

Thiều Nguyệt cực khổ đứng dậy, tiến thêm một bước, bảo hộ Hoa Thiên Cốt ở đằng sau. Ánh mắt cô kiên định hướng về phía Bạch Tử Họa, Bạch Tử Họa ngẩn người, chàng dừng lại, Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc cũng dừng lại, bộ dạng kia của Thiều Nguyệt, hẳn là cô muốn bảo vệ cho Hoa Thiên Cốt.

"Sư muội, muội đang làm gì thế?" Ma Nghiêm vừa lo lắng, vừa bực bội.

"Đúng đấy, tiểu sư muội à, thương thế của muội vẫn chưa tốt đâu." Sênh Tiêu Mặc cũng xót ruột.

Chỉ có mình Bạch Tử Họa lẳng lặng nhìn Thiều Nguyệt, chàng biết một khi Tiểu Nguyệt đã muốn làm gì, thì chẳng ai có thể ngăn cản được cô.

"Tiểu Cốt, là đồ đệ của ta..." Thiều Nguyệt gằn từng chữ một.

"Nhưng nó đã bị trục xuất khỏi Trường Lưu, nó không còn là đệ tử Trường Lưu nữa, cũng không còn là đệ tử của sư muội nữa." Ma Nghiêm bất an.

Thiều Nguyệt cả kinh, sau đó cô càng thêm kiên định bước một bước, "Cho dù con bé không còn là đệ tử của Trường Lưu, thì nó mãi mãi vẫn sẽ là đồ đệ của Thiều Nguyệt!" Thanh âm của Thiều Nguyệt vang vọng hết toàn bộ quảng trường Trường Lưu, để cho hết thảy mọi người có thể nghe thấy những lời quyết tâm này của cô.

Thiều Nguyệt hơi lảo đảo, tất cả sợ hãi muốn tiến lên, họ sợ cô ngã, ai ngờ Thiều Nguyệt triệu hồi thanh Kinh Lôi, dựa vào kiếm để giữ thăng bằng, máu trên tay cô chảy dọc theo Kinh Lôi, tạo thành một dòng chảy chạm xuống nền đất.

Thiều Nguyệt đứng vững xong ngẩng đầu lên nói tiếp, "Tiểu Cốt thu thập Thần Khí Mười Phương cũng là để cứu ta, nếu con bé bị xử phạt vì việc đó, thì người chịu án đinh Tiêu Hồn là ta mới phải!"

"Cái gì?" Ma Nghiêm kinh ngạc nhìn Thiều Nguyệt, y thấy cô bị thương khắp người rồi mà vẫn kiên cường đứng ở đó thì vô cùng lo âu, "Sư muội, muội đang nói gì vậy, mau trở về trị thương đi!"

Thiều Nguyệt nhìn Bạch Tử Họa, "Sư huynh, nếu huynh muốn cho toàn thiên hạ một câu trả lời, vậy thì tám mươi mốt cây đinh Tiêu Hồn thì không thể thiếu một cây đâu."

Bạch Tử Họa nhíu mày, bàn tay giấu trong ống áo đã xiết chặt lại, chàng mãi không nói gì, cõi lòng rối rắm vô cùng. Thiều Nguyệt thấy thế thì làm phép cho bốn mươi chín cây đinh Tiêu Hồn còn sót lại trôi lơ lửng ở đằng sau lưng mình.

"Tiểu Nguyệt!" Bạch Tử Họa sửng sốt.

"(Tiểu) sư muội!" Sênh Tiêu Mặc và Ma Nghiêm đồng thanh.

Thiều Nguyệt nhìn nhìn thoáng qua Bạch Tử Họa, sau đó cô nhắm mắt lại, những cây đinh Tiêu Hồn lao đến như mưa về phía cô. Bạch Tử Họa vội vã đưa tay vận công nhằm ngăn cản những cây đinh đó song không kịp.

Nhưng, chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng nổi, chính là chẳng biết tự lúc nào Hoa Thiên Cốt đã thoát khỏi pháp thuật của Thiều Nguyệt, nàng chạy đến ôm lấy cô, bốn mươi chín cây đinh Tiêu Hồn cùng cắm vào lưng nàng, nàng đau đớn thét lên.

Thiều Nguyệt quay đầu lại, khó tin nhìn Hoa Thiên Cốt, "Tiểu Cốt!!"

Khóe miệng Hoa Thiên Cốt ứa máu, nàng bật cười khờ khạo, "Lần này, cuối cùng thì Tiểu Cốt cũng đã có thể bảo vệ được sư tôn, ha ha... Lúc nào sư tôn cũng bảo vệ Tiểu Cốt, sau này hãy để Tiểu Cốt bảo vệ lại sư tôn..."

"Tiểu Cốt, Tiểu Cốt..." Thiều Nguyệt nhìn đôi mắt dần khép lại của Hoa Thiên Cốt, cô lập tức quẳng Kinh Lôi đi, xoay lại ôm lấy Hoa Thiên Cốt, song vì đứng không vững, cô cũng ngã xuống, trong lúc ngã, cô vẫn che chở Hoa Thiên Cốt, để khi ngã, nàng sẽ ngã lên người cô.

"Cốt Đầu ơi!" Đường Bảo mải mốt chạy tới, đỡ lấy Hoa Thiên Cốt.

"Chủ nhân!" Tử Mạch và Tử Trúc cũng lại gần, dìu Thiều Nguyệt dậy.

Thiều Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía Tam tôn và Chưởng môn các phái đang đứng trên bậc thang, "Tám mươi mốt cây đinh Tiêu Hồn..."

Bạch Tử Họa đã thấy lòng quyết tâm nguyện hy sinh vì đối phương của Thiều Nguyệt cùng Hoa Thiên Cốt, chàng biết mình không thể tiếp tục ngăn cản hai người, cũng không thể tiếp tục tách bọn họ ra, cuối cùng chàng đành nói với vẻ bất đắc dĩ, "Chuyện này đã chấm dứt, nếu các phái có dị nghị thì sau này ta sẽ bàn tiếp!"

Chưởng môn các phái trố mắt nhìn nhau, bọn họ không còn gì để nói, tình sư đồ giữa Hoa Thiên Cốt và Thiều Nguyệt quá sâu nặng, bọn họ đã sớm nhận ra khi còn ở Thục Sơn, bây giờ hai người đã thế rồi, bọn họ còn có thể nói gì được nữa chứ?

Bạch Tử Họa bước xuống, "Tiểu Nguyệt, quay về trị thương thôi."

Thiều Nguyệt rời khỏi vòng tay của Tử Mạch với Tử Trúc, cô lắc đầu, "Ta không thể bỏ rơi Tiểu Cốt, nếu Tiểu Cốt đã không còn là đệ tử Trường Lưu, vậy thì ta đưa con bé đi."

Bạch Tử Họa cau mày nhìn Thiều Nguyệt, Sênh Tiêu Mặc vội la lên, "Tiểu sư muội ơi, muội nói cái gì vậy hả, chẳng lẽ Thiên Cốt không còn là đệ tử Trường Lưu thì muội cũng định rời khỏi Trường Lưu ư?"

Thiều Nguyệt mỉm cười trấn an, "Sênh sư huynh à, ta mãi mãi vẫn sẽ là đệ tử Trường Lưu, điều ấy sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng Tiểu Cốt..." Thiều Nguyệt quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, tuy Hồng Hoang trong cơ thể nàng đã bị phong ấn, song bây giờ nàng đã bị thương nặng, có khả năng sẽ khó chống cự lại Hồng Hoang, nếu phong ấn bị phá bỏ ngay tại Trường Lưu, thì e rằng sư huynh sẽ phát hiện mất.

Thiều Nguyệt lảo đảo đi về phía Hoa Thiên Cốt, ôm nàng vào trong ngực, "Đợi khi nào giải quyết ổn thỏa, ta sẽ trở lại, bởi vì... Trường Lưu mãi là nhà của ta." Thiều Nguyệt nhìn ba người đám Bạch Tử Họa.

"Sư muội, muội là Thượng tiên Trường Lưu, cũng là Chưởng môn kế tiếp của chúng ta, trách nhiệm mà muội đang gánh vác trên vai không chỉ của Trường Lưu, mà còn của cả thiên hạ." Ma Nghiêm khuyên nhủ.

"Nghiêm sư huynh, sư phụ cũng từng nói rồi, chỉ cần có sư huynh, vậy thì Trường Lưu sẽ mãi mãi trường tồn," Thiều Nguyệt nhìn Bạch Tử Họa, cô thỉnh cầu, "Sư huynh, xin hãy cho ta có cơ hội để được tự do một thời gian."

Bạch Tử Họa muốn ngăn cản Thiều Nguyệt, nhưng một lời thỉnh cầu của Thiều Nguyệt lại khiến chàng nuốt toàn bộ lời muốn nói xuống, chàng chỉ lẳng lặng nhìn Thiều Nguyệt, mãi mới lên tiếng, "Thường xuyên ghé về đây."

"Tử Họa!" Ma Nghiêm không hiểu.

Thiều Nguyệt bật cười cảm kích, cô bế Hoa Thiên Cốt, từng bước, từng bước rời khỏi Trường Lưu, mỗi bước chân của cô đều để lại một dấu máu làm mọi người day dứt không thôi.

"Sư muội à..." Ma Nghiêm thấy Thiều Nguyệt quay người bỏ đi thì vội gọi lại, song Thiều Nguyệt đã quyết, cô không ngoảnh mặt, cứ tiếp tục tiến lên phía trước.

Đương nhiên là Tử Mạch muốn bám theo Thiều Nguyệt, nàng vốn là linh hoa của cô, đúng ra thì nên đi theo cô mới đúng, nhưng lòng nàng lại không nỡ, bởi vì tại Trường Lưu có một người khiến nàng không muốn chia xa.

"Tử Mạch!" Tử Trúc gọi nàng lại.

Tử Mạch quay đầu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, Tử Trúc kéo nàng lại, dặn dò, "Chăm sóc tốt Thiều Nguyệt nhé," Tử Mạch thầm cảm thấy thất vọng, song nàng vẫn ngẩng đầu gượng cười, "Nàng yên tâm, ta sẽ chăm sóc chủ nhật thật tốt mà."

Ánh mắt Tử Trúc thoáng lóe lên, "Cũng, phải chăm sóc tốt bản thân..."

Tử Mạch vui như mở cờ trong bụng, nàng nắm chặt lấy tay Tử Trúc, gật đầu, "Ta sẽ!"

Đường Bảo lo cho Hoa Thiên Cốt, con bé cũng muốn đi theo nhưng lại bị Lạc Thập Nhất giữ lại, "Đường Bảo..."

Đường Bảo nhìn Lạc Thập Nhất, vẻ mặt lưu luyến, con bé biết anh chàng không muốn mình bỏ đi, Đường Bảo lại nhìn Thiều Nguyệt đang dần rời xa, xong lại nhìn chàng trai trước mặt, cuối cùng con bé cũng gạt tay Lạc Thập Nhất, "Thập Nhất sư huynh, thực xin lỗi, ta lo cho Cốt Đầu lắm, ta muốn được ở bên Cốt Đầu." Dứt lời, con bé bỏ chạy.

Lạc Thập Nhất nhìn đôi bàn tay bị buông lơi, nơi đó vẫn còn sót lại chút hơi ấm, anh chàng buồn bã cúi đầu, lẩm bẩm, "Đường Bảo, trong lòng nàng, ta không quan trọng bằng Thiên Cốt ư?" 1

Cuối cùng cũng rời khỏi núi Trường Lưu, Thiều Nguyệt không nhịn nổi nữa, cô ngã xuống đất, Đường Bảo và Tử Mạch đứng đằng sau vội tiến tới, mỗi người đỡ một người, Đường Bảo thắc mắc, "Kiếm tôn ơi, vì sao lại không để chúng con giúp mà người lại phải đích thân bế Cốt Đầu rời khỏi Trường Lưu?"

Tử Mạch lắc đầu, "Đừng hỏi nữa,... chỉ là chủ nhân muốn được tự mình bế Thiên Cốt đi mà thôi."

"Vậy phải làm sao đây?" Đường Bảo ôm lấy Hoa Thiên Cốt, lo lắng, "Chúng ta đi đâu giờ? Cốt Đầu với Kiếm tôn đều đang bị thương nặng thế này."

Tử Mạch cũng sốt sắng, nàng suy nghĩ xem liệu có nên quay về thôn Hoa Liên hay không, ấy vậy mà lúc bấy giờ một bóng người đi tới, Đường Bảo và Tử Mạch cùng ngẩng đầu nhìn về phía người đó, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng. +