Bao Nhiêu Cũng Không Đủ

Chương 27




Nhìn Dũng với mái tóc gần như húi cua để gia nhập quân ngũ mà mình cứ cười lên cười xuống. Khi đội nồi lẩu bốc khóc, cả đám xúm lại trêu Dũng chắc thằng này chỉ cần một ống quần cũng xỏ vừa hai chân. Thế là Dũng vén áo khoe ngay cái thắt lưng bộ đội vừa được phát. Khiếp, cứ như là nó đeo nhầm của người khác ấy. Đứa nào cũng bảo con Loan có chồng, có con rồi mà cũng gây choáng bằng việc Dũng lên đường phục vụ đất nước đâu. Dũng được phân công vào một đơn vị trên Lạng Sơn, nghe đâu bảo là gần cửa khẩu Tân Thanh.

- Thế mà tao cứ tưởng mày phải được ra đảo cầm cờ chứ. -Thằng Nam nói. - Mày lên đấy có khi lại kiêm nghề tay trái là buôn lậu đấy.

Thế rồi Nam lôi chuyện một đứa họ hàng không biết có thật của nó không để dọa Dũng. Thằng họ hàng đấy ham ăn ham uống nên đi bộ đội cũng chẳng biết phép tắc gì. Ai đời cả đĩa thịt có 6 miếng thì nó ăn hết 5, miếng còn lại thì cũng chỉ còn mỡ với bì rồi vô tư đứng dậy. Đêm hôm đó nó bị bọn cùng phòng treo ngược lên quạt trần trong tình trạng trần truồng. Mấy hôm sau cũng vậy nên cu cậu sợ quá, nằng nặc đòi về nhà cho bằng được chứ không sướng như Dũng vẫn nghĩ là có rượu với gái đâu. Nói đến vụ này thì tất cả đều nhao nhao lên thi nhau kể cũng không hết chuyện. Thôi thì mặc kệ chúng nó, mình với mấy con bạn cứ thoải mái đánh chén trong khi lũ con trai chuốc rượu Dũng.

Bố Gấu to gọi điện cho mình nhưng mình cũng không nghe vì đoán là bố chỉ thay mặt mẹ nhắc mình về sớm để mai dậy đi học còn có tương lai. 

Bữa lẩu kết thúc mà chẳng còn gì thừa lại, kể cả một cọng rau. Đó là hệ quả tất yếu khi mà đứa nào cũng phải đóng tiền để ăn. Sau đó cả lũ kéo nhau đi trà chanh ở vườn hoa Thợ Nhuộm. Cả lũ ôn lại nhiều kỉ niệm hồi đi học mà bây giờ kể lại vẫn cười vỡ bụng. Vụ thằng Hiếu mang rượu đến lớp uống khi bị Hồng từ chối hẹn hò đúng lúc thầy hiệu phó vào kiểm tra lớp, thì cả mấy đứa lấy lọ dầu gió bôi khắp người nó để che giấu mùi rượu đi. Rồi cả lần thằng Tú đùa nhau ném đá vỡ đầu Sỹ với tỉ lệ trúng chỉ là 0,01% ở tiết thể dục cũng làm nó nổi tiếng nhất trường...

Mình cũng bị bọn bạn đem ra chế giễu khi ngủ quên chảy cả nước dãi ra khắp bàn làm cái Hường khóc thét không chịu ngồi cạnh nữa. Ngồi sướt mướt với nhau gần 2 tiếng đồng hồ thì Dũng chảy nước mắt. Nó khóc vì phải chia tay với lớp và khóc vì phải đối mặt với những khó khăn trong quân ngũ mà lũ bạn đang thi nhau kể. Lúc chưa đi thì hùng hồn lắm, đến lúc chuẩn bị lên đường thì thế này đây. Tan tiệc cả lũ như theo thông lệ cũ, tất cả đứng dậy, xếp hàng bắt tay chúc Dũng nhập ngũ vui vẻ, khi đi mạnh khỏe khi về béo khỏe lên vài cân để còn cưới vợ.

Bố Gấu to lại gọi một lần nữa nên mình bật máy nói nhanh để bố khỏi trình bày.

- Đây, con đang về rồi ạ.

Mà đã về được đâu, cả lũ lại kéo nhau dạo phố, vòng quanh hồ Gươm đến 2 vòng rồi mới tản ra mỗi đứa một ngả. Mình với Dũng về cùng nhau vì hai đứa cũng gần một chỗ. Mình hỏi Dũng rằng đã chào tạm biệt Hà chưa, nó lắc đầu bảo.

- Không cần, Hà qua một đứa bạn chung của hai đứa đã biết là tao nhập ngũ rồi. Cũng đã nhắn tin hỏi tao rồi.

- Hà có biết vì nó mà mày đi bộ đội không?

- Mặc kệ đi, chia tay thì việc gì phải thông báo với nhau.

Mình im lặng một lúc rồi nói một điều mà bản thân mình cũng không biết sẽ là như thế không.

- Tao thấy mày với Hà chưa kết thúc được đâu. Có lẽ một lúc nào đấy hai đứa bọn mày sẽ lại là của nhau. Tao nói thật lòng đấy.

Dũng chỉ cười rồi chúc mình ngủ ngon và luôn vui vẻ với Linh. Thay mặt em, mình gửi đến nó lời chúc của em.

Về đến nhà thì đã thấy Linh ngồi lù lù trong nhà rồi, trong khi bố mẹ lại đang ngồi tranh cãi với nhau điều gì đó rất là gay gắt. Chuyện gì đã xảy ra thế này. Thấy mình về thì Linh liền đứng dậy nói ngắn gọn và sốc.

- Em bị bố đuổi khỏi nhà rồi, bố tịch thu tất cả nên em không thể gọi cho anh. Em đến nói rằng muốn ngủ ở nhà anh.

- Giờ thì anh đã hiểu tại sao bố mẹ anh lại cãi nhau rồi. - Mình thở dài. - Có lẽ họ đang đổ lỗi xem ai đã làm hỏng anh

- Em rất tiếc, nhưng mà này, anh có em gái mà sao không cho em biết hả.

- Cà Rốt Béo Ú nhà anh ấy hả, chắc lúc nãy em gặp nó rồi thì biết lý do đấy. Nó đanh đá, ghê gớm lắm. Giờ này chắc đi ngủ để mai sau có tương lai rồi.

- Mà bố mẹ Gấu của anh khen em không ngớt đấy. Nói chuyện vui vẻ cười rụng cả răng, nhưng đến khi mẹ anh hỏi anh lúc nào thì về thì em bảo là em muốn ngủ lại đây là thành ra chuyện.

- Cứ nghe cái giọng bình thản của em thì nó thành ra thế đấy. Mà nhà anh không phải Full House như của bố em đâu.

Đang khi hai đứa kể lể thì mẹ Gấu con hắng giọng gọi mình ra một góc hỏi chuyện. Vừa khuất mắt Linh cái mẹ đã véo tai hỏi mình đủ kiểu và nói xấu Linh rồi.

- Có thật con bé là bạn mày không hà Hưng? Mà nó mới chỉ học cấp 3 thôi mà lại tự nhiên như không thế? Mày đã ngủ với nó chưa đấy? - Giọng mẹ đến đây nhỏ đến mức không thể nghe được.

- Dạ... Chưa ạ! - Suýt nữa thì mình bảo rồi. - Mà mẹ đừng đánh giá Linh như thế. Chỉ là, chỉ là Linh vẫn còn nhỏ thôi.

- Nhỏ nên càng phải nói! Con gái con đứa như thế thì ai lấy. Chắc là con nhà không được giáo dục tốt, thế thì làm gì có tương lai. Mà tao thấy hai đứa không hợp nhau đâu, mày hiền còn nó ra vẻ nhanh nhảu đến phát sợ. Mày sẽ bị nó đè đầu cưỡi cổ thôi con ạ!

- Mẹ!

- Không nói nhiều, ra bảo nó về đi. Con không được đưa nó về đâu đấy.

Chỉ còn mỗi một người để có thể nhờ cậy để xoay chuyển tình thế, nhưng không phải là lựa chọn tốt nhất, đó là bố Gấu to. Khi mình ra ngoài thì thấy bố vẫn niềm nở nói chuyện với Linh. À, đây chính là lý do hai bố mẹ cãi nhau đây mà, bố thích Linh còn mẹ thì lại thành kiến.

- Gớm, mày với thằng bố mày giống nhau thế. Con gái đẹp thì chỉ ngồi đẹp nhà thôi. - Mẹ kéo mình lại nói nốt lần cuối.

Và đúng là bố không giúp gì được thật. Bố cũng muốn giữ Linh lại lắm vì bố cũng chẳng thấy có vấn đề gì khi Linh nói là cả nhà đi du lịch nên Linh sợ ngủ một mình. Mẹ thì tinh quái chẳng kém gì Linh nên dễ dàng nhận ra em nói dối và vấn đề cốt lõi ở đây là bố Gấu to sợ mẹ Gấu con nên thiểu số đạp bẹp dí đa số.

- Thôi để em về cũng được. Bố có lẽ cũng hết giận rồi. - Linh buồn thiu.

- Để anh hỏi Dũng xem thế nào. - Mình hi vọng Dũng vẫn ở căn nhà đó.

- Sao cơ, mày với em Linh tìm chỗ giải quyết nhu cầu à? Tiếc quá, nhà đấy mẹ tao cho thuê rồi.

Chán thật! Thế là hai đứa thất thiểu dắt xe ra tìm chỗ nào nói chuyện đã. Mẹ Gấu con không hài lòng khi thấy thế, nhưng trước khi mẹ kịp nói gì thì mình với Linh đã đi rồi. Lần này về thì rách việc đây, rồi mẹ sẽ bảo mình coi Linh hơn mẹ, không nghe lời đủ kiểu.

Hai đứa cứ loay qua loay quanh rồi cuối cùng rúc vào một quán vỉa hè ngồi gọi hai cốc trà nóng. Linh chỉ cầm làm ấm tay chứ không uống và em cho mình biết một sự thật không thể bất ngờ hơn.

- Bố em muốn đưa em đến chỗ mẹ với em trai. Chỉ mấy hôm nữa là đi rồi.

- Em đi nước ngoài sao? Thế còn anh thì thế nào đây, cả chuyện của bọn mình nữa.

- Em đã nói là em không muốn đi sớm thế nên đã cãi nhau với bố. Bố nói rằng nếu thế thì ra khỏi nhà và để lại đồ đạc rồi muốn đi đâu thì đi. Thế là em đứng dậy đến nhà anh luôn.

- Trời ạ.

Mình chỉ biết nói như vậy vì thật sự lần này cả hai đều lâm vào bế tắc không biết phải làm như nào đứa. Hai đứa im lặng vì chẳng biết phải nói gì. Đơn giản thế này nhé. Linh sẽ có tất cả nếu như nghe lời bố, chỉ trừ đúng việc là không nhét mình vào được vali mang theo cùng thôi. Mà nếu Linh muốn ở lại với mình thì sẽ sinh ra một đống vấn đề khác. Em sẽ ở đâu, em sẽ ăn gì, mì gói hay là bánh mỳ với tiền lương làm thêm của mình đây rồi còn vô số khoản vụn vặt nữa. Còn một cách khác nữa, đó là mình với Linh chia tay. Như thế thì chẳng còn gì vướng bận nữa. Nhưng hãy tin rằng thà mình chấp nhận Linh đi du học rồi quay trở về con hơn là phải mất em. Mình không muốn và Linh cũng không muốn, đơn giản chỉ là hai đứa sợ mất nhau.

Trong cơn tuyệt vọng mình nghĩ đến một giả thuyết khác. Mình sẽ nhờ Hoàng, thằng bạn không thân lắm đưa Linh lên Thái Nguyên sống với bà nội nó. Nghe nó kể là bà nội sống một mình, cô đơn và muốn có người cùng sống lắm. Nhưng trái ngược với sự hân hoan của mình thì Linh chỉ đặt đúng câu hỏi.

- Mình sẽ thế mãi hả anh, làm sao mà thế được đúng không Hưng?

Lại một lần nữa mình im lặng vì em nói quá đúng. Mình cảm thấy bất lực và sắp mất hết hi vọng rồi. Ngồi suy nghĩ và một lần nữa cơn ám ảnh về vật chất lại dày vò mình. Chỉ tại mình hết nên Linh mới ra vào hoàn cảnh này. Nếu như mình không trêu ngươi bố Linh thì chắc hẳn bác ấy đã không bắt em đi. Hay đến nhà Linh quỳ xuống xin lỗi bác ấy nhỉ, một con người đáng ghét. Vì Linh mình sẽ làm tất cả. Đúng rồi, cứ như thế đi.

- Mình đi thôi em.

- Đi đâu?

- Về xin lỗi bố em

- Anh bị điên à. Dù cho có thể thì bố em cũng không thay đổi đâu. Anh có biết là dù không quen anh thì hết lớp 12 em cũng sẽ qua đấy không? - Linh gào lên, em... khóc.

- Vậy thì chẳng còn cách nào khác phải không?

- Em không biết!

Nói rồi Linh bỏ chạy ra ngoài. Mình trả tiền rồi lấy xe đuổi theo. Hai đứa giằng có nhau ở giữa đường một lúc cho đến khi mình ôm chặt em.

- Anh yêu em. Vì anh em đừng có khóc nữa.

Linh mặc kệ cứ khóc hu hu như đứa trẻ con. Chưa bao giờ mình thấy Linh khóc nhiều như thế. Đến lúc này mình không thấy con người cá tính khi chơi game của em nữa. Thay vào đó là một Linh rất mềm yếu, hay khóc và dễ thương. Mình cũng khóc nhưng là trong lòng, trái tim mình như bị ai đó bóp mạnh khi nghĩ rằng mình không thể đem lại cho em điều gì cả, trái lại còn là nỗi phiền toái của em.

- Đừng khóc nữa. Anh sẽ đứa em về.

- Không, em không về đâu.

- Linh, em nghe này, dù em có ở bất cứ đâu thì anh sẽ tìm em. Anh hứa đấy,

- Không, không, không! Em muốn ở Việt Nam! Em muốn học ở đây. Không đi, không đi, không đi...! - Linh chỉ khóc thôi.

- Vậy em muốn như thế nào. - Mình gắt lên. - Chỉ đơn giản là anh còn không có tiền thuê cho em một chỗ ngủ thì anh còn làm gì được cho em nữa? Về nhà đi em.

Em cứ gục vào ngực mình ăn vạ. Nước mắt em khiến áo mình ướt đẫm. Sau đó mình đưa em về mặc cho em phản kháng. Lúc đầu thì chống cứ dữ dội nhưng về sau yếu dần. Có lẽ em cũng hiểu mọi chuyện không thể khác đi được. Chưa lần nào minh với Linh im lặng, không nói nhau câu gì như thế khi trên đường về.

Con Bin thấy chủ về thì từ bụi cây nhảy ra, có lẽ bố Linh cũng đã đuổi nó đi. Linh vuốt ve nó trong khi bất lực nhìn mình đi khỏi khi đã nói "Chúc ngủ ngon". Mình cũng bất lực trước tất cả mọi chuyện và không biết ngày mai sẽ như thế nào.

Linh, anh sẽ tìm em dù ở bất cứ đâu. Câu nói của chính mình đang vang vọng ngay cả trong những giấc mơ.