" Rất thoải mái..."
Thoải mái ư? Tất nhiên là vô cùng thoải mái rồi. Cảm giác nằm trong bồn tắm không những vậy còn được người xoa bóp tận tâm như thế này tâm tình quả thật không tệ chút nào.
Cứ bảo sao trước lúc cô xuyên không hay xem phim thấy các phi tần hay đi tắm, một ngày có thể tắm mấy lần ra là như vậy. Cảm giác thực không tồi chút nào.
Mà tay A Bích sao hôm nay thô ráp hơn mọi khi. Lực cũng vô cùng mạnh, thỉnh thoảng cũng có chút đau. Mọi khi lực tay cô ấy yếu lắm mà...
Mà khoan đã, A Bích sẽ không ăn nói vô lễ như thế này. Có khi nào....có khi nào.....
Vũ Tình cứng nhắc xoay người lại, nhìn thấy nam nhân nọ đang cười nham nhở. Quả thật ngại không còn lỗ nào để chui luôn.
Nhìn chiếc bồn rắc những cánh hoa hồng nhỏ. Nàng đang nghĩ " liệu có thể che hết tất cả nàng được không?" Nghĩ thế nào là làm như vậy, nàng lặn ngay xuống.
Nghĩ đến lúc trước mình tập lặn quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn, nàng có thể nín thở dưới nước vài phút.
Thấy nàng dần chìm xuống, Dạ Quân liền một tay kéo nàng lên. Hai mắt chạm nhau, Vũ Tình mặt đỏ như trái cà chua. Đã ngại rồi còn ngại hơn, ai có thể ngưng đọng giây phút này được không? Nàng chịu hết sức rồi đó huhu
" Lúc nãy chẳng phải là vô cùng thoải mái sao? Sao lại trốn tránh ta? Ta nói điều gì không đúng hả?"
Quả thật lúc nãy vô cùng thoải mái, nhưng mà bây giờ cho nàng quay lại thời gian đó, chắc chắn nàng sẽ không nói " Rất thoải mái" nữa đâu mà..
" Ngài có thể bỏ ta thiếp ra không, tay thiếp hơi đau.."
Nàng thủ thỉ, ánh mắt dời ra hướng khác, không dám đối diện với nam nhân nọ. Một phần là ngại, phần khác là hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng nè. Đang tắm gội có mặc cái gì đâu chứ? Mẹ ơi thật sự là muốn khóc thiệt luôn á.
"" Được thôi, nàng ngồi như lúc nãy đi. Chính tay ta sẽ " tắm gội sạch sẽ" cho nàng"
Nghe thấy câu đó, Vũ Tình bất giác rùng mình. Nhưng hiện tại nàng đâu thể làm được gì ngoài việc phải nghe lời. Thế là nàng liền ngoan ngoãn ngồi xuống cho nam nhân nào đó " tự tay tắm gội" cho mình.
Bàn tay hữu lực của nam nhân khẽ xoa bóp bả vai của nàng. Mới đầu còn rất là an phận, nhưng về sau nam nhân lại càng ranh mãnh hơn. Hắn không còn an phận như lúc đầu nữa mà bắt đầu trêu đùa nàng.
Dạ Quân trườn bàn tay của mình lên hai chiếc gò bồng đã sớm lên cao. Hắn còn rất là thoải mái xoa nắn không ngừng lên nó, xúc cảm mềm mại khiến cho nam nhân chơi vô cùng vui vẻ.
" Ngài đang làm gì thế?"- Vũ Tình rốt cuộc không chịu đựng được nữa mà nói. Một tay nàng giữ tay Dạ Quân, một tay nàng cố gắng che đi đôi gò bồng ngoại cỡ của mình. Nhưng bàn tay của nàng làm sao có thể che chắn nó để không lọt vào tầm mắt nam nhân được chứ? Điều này không khác gì viển vông.
Nàng nhìn Dạ Quân với ý nghĩ hãy bỏ nàng ra nhưng nam nhân nọ làm ngơ. Không phải hắn không hiểu mà là do hắn hoàn toàn làm ngơ đó, Vũ Tình khóc ròng.
Có vẻ như nam nhân nào đó đã không chịu đựng được nữa. Từng lớp ý phục dần dần thoát ra, lộ ra một số vết sẹo và những thớ cơ trắc nịch. Vũ Tình ôm mặt, nàng quay đi chỗ khác.
" Ngài muốn làm gì? Ngài mặc y phục lại đi"
Dạ Quân bước từng bước lại chỗ nàng, hắn đã thoát y xong xuôi. Bước vào bồn của nàng,làn nước theo từng động tác của nam nhân mà vô cùng dao động.
" Nhìn cũng nhìn hết rồi mà, nàng vòn ngại ngùng gì chứ? Ta cũng rất ngại đó nha"- Một câu là trêu chọc, hai câu cũng là trêu chọc. Mở miệng ra liền trêu chọc nàng, thật là quá đáng.
Dạ Quân nở một nụ cười nham nhở, khẽ nói:
" Nàng thoải mái rồi còn ta thì không ư? Nàng thật tàn nhẫn"- Vừa nói, Dạ Quân đã luồn qua phía sau nàng, một tay giữ eo nàng, một tay giữ vai.
Vũ Tình muốn đứng dậy nhưng đã bị Dạ Quân giữ chặt. Hắn gác đầu lên vai nàng, ôm chặt nàng từ phía sau. Hơi nước bốc lên hầm hập hệt như cảm giác bức bối của Vũ Tình vậy.
Nàng có cảm giác vật đó của hắn đang lớn dần, hơn nữa còn đang rục rịch ở phía sau nàng. Như là đàn chờ tiến công vậy.
Vũ Tình sợ hãi, đẩy mạnh Dạ Quân ra.
" Không được, thiếp vẫn còn rất đau."
" Nàng còn đau sao?"
" Vâng"
" Ta cũng đau lắm chứ bộ"
Vũ Tình ngơ ngác.
Nàng không biết ý của Dạ Quân là gì?.
" Đau " của hắn không biết là theo nghĩa đen, hay " đau " theo nghĩa bóng đây.