Vũ Tình nhìn thái độ cũng như cách hành xử của Dạ Quân liền biết ý của hắn. Mắt nàng như hoa cả lên, nàng cố rút chân ra nhưng không được. Bàn tay to khỏe từ khi nào nắm chặt lấy chân nàng, hắn liếm liếm môi của mình khiến cho Vũ Tình bất giác rùng mình.
Không còn cách nào khác, Vũ Tình liền nhỏ nhẹ nói. Nam nhân nào đó chắc chắn cứng không ăn, chỉ ăn mềm bên nàng đành phải dùng cách này. Đối với thời điểm hiện tại, nàng cũng không còn cách nào khác.
" Bệ hạ...để về cung rồi làm được không? Hiện tại, thiếp rất mệt. Hơn thế nữa, ở đây cũng không tiện hành sự cho lắm. Đợi về đến cung thì ngài muốn làm gì thiếp cũng được"
Dạ Quân nhướng mày nhìn Vũ Tình. Thiết nghĩ đây có thể là một ý kiến không tồi đó. Nhưng mà, lửa đã châm lên rồi thì dập thể nào đây? Tất nhiên là nàng phải dập rồi. Đã vậy Dạ Quân hắn là ai kia chứ? Là một người độc đoán đâu dễ dàng ôm cái thiệt về phía mình.
Hắn thở dài thườn thượt, lắc đầu ngao ngán.
" Vũ Tình, nàng sao có thể nhẫn tâm như thế. Nàng thoải mái rồi còn ta thì sao? Nàng muốn ta không được thỏa mãn mà trở lên bất lực ư?"
Khuôn mặt Vũ Tình hiện lên rõ hai chữ " không tin". Có quỷ mới tin, Vũ Tình sống bao nhiêu lâu nay trực giác không bao giờ sai. Hiện tại, trực giác đang gào thét với nàng rằng hắn đang cố tỏ ra đáng thương.
Hắn làm vậy để cho nàng mềm lòng, sau đó dày vò từng chút một không thương tiếc. Đó là do có sự cho phép của nàng nên mới lộng hành như thế. Nghĩ sơ sơ cũng đoán ra ý đồ của hắn.
Tuy chỉ là vài suy nghĩ vu vơ nhưng nàng thật sự đã đoán đúng ý đồ của ai đó. Đây là rảnh rỗi quá nên muốn trêu chọc nàng đây mà.
Mà nếu nam nhân nào đó mà bất lực thì sao nhỉ? Vũ Tình chợt nghĩ rồi nàng lắc đầu nguầy nguậy. Không có chuyện đó, hắn mà bất lực thì nàng chân đi bằng đầu luôn. Nói ai chứ nói hắn thì tuyệt đối không. Làm gì có chuyện mới nhịn một lần mà bất lực chứ? Nếu nói như hắn thì chắc chắn nam nhân trong thiên hạ ai cũng bất lực.
Nàng sẽ không tin, tuyệt đối không tin!?
" Ngài sẽ không bất lực đâu"
Dạ Quân bất đắc dĩ.
" Sao nàng lại chắc chắn như thế? Nàng đâu phải nam nhân nên nàng đâu biết nó khó chịu thế nào đâu?"
Vũ Tình nhắm nghiền mắt. Mắt không thấy, tâm không phiền. Nàng sẽ không nói rằng nàng sẽ bị mấy câu đó của hắn mà làm cho suýt chút nữa buột miệng đồng ý đâu.
" Ngài thả ta ra đi. Ta hứa về cung sẽ ngoan ngoãn nghe theo ngài"
Dạ Quân vuốt nhẹ cặp chân trắng muốt của nàng. Càng ngày càng đi lên trên không có dấu hiệu ngừng.
" Ta nói thế nhưng ta đã đồng ý đâu. Sao ta có thể dễ dàng đồng ý chứ? Chẳng phải món ngon đang ở trước mắt sao? Nàng nói xem, một nữ nhân kiều diễm ngồi trên người mình. Tư không động lòng, không có cảm giác thì đúng là tâm có quỷ. Hơn nữa nam nhân đó đã sớm động lòng từ trước"
Sau đó Dạ Quân dừng một chút, lại nói:
" Haizz hắn cũng không phải Liễu Hạ Huệ"
Vũ Tình tức giận quá mà trừng mắt, nói thẳng ra luôn đi lại còn ví von như vậy nữa. Chắc chắn hắn đang trêu chọc nàng không sai vào đâu được. Sao nàng có thể phản kháng đây.
" Thôi ngài đừng nói nữa. Thiếp đồng ý là được đúng không?"
Đã đạt được ý đồ, Dạ Quân không dấu đắc ý trên mặt nữa. Ở nơi nào đó đã sớm bị căng đến khó chịu, suýt chút nữa là không kiềm chế được rồi. Nay được sự đồng ý, việc gì mà không hưởng thụ một chút chứ?
Dạ Quân cầm vật thô to đó. Hắn cọ sát cửa động khiến bên trong bỗng trở thành một mảnh xôn xao. Ở bên trong vô cùng ngứa, vô cùng khó chịu. Nàng hiện tại không bài xích nữa, nàng muốn được thoải mái hơn.
Thấy Dạ Quân vẫn cố tình cọ sát bên ngoài mà không chịu vào, Vũ Tình biết là hắn đang muốn trêu chọc nàng liền ngồi dậy.
Từ bị động dành lấy thế chủ động. Nàng chủ động vật thô to đó, nặng nề ngồi xuống, mị thịt trong động cũng không nghỉ ngơi. Thấy dị vật xuất hiện liền hung hăng hút chặt lấy, tựa như cả hai thứ vốn là một. Không ngừng dung hợp.
Vũ Tình ôm cổ, hông nhỏ không ngừng vặn vẹo. Miệng nhỏ cũng không kiềm được những tiếng yêu kiều mê người.
" A...a...ư....."
Một loạt động tác đến rất nhanh. Dạ Quân vẫn không khỏi lấy làm kinh ngạc. Đây là lần thứ hai nàng chủ động như thế này.
Cảm nhận được huyệt động không ngừng thít chặt lấy cự vật thô to.
" Hừm..."
Tiếng hừm nhẹ bật ra từ cổ họng của nam nhân. Vũ Tình như không hề nghe thấy, tiếp tục nhún, càng nhún càng hung hăng. Nhưng lạ quá, tại sao nàng làm mãi mà vẫn không thoải mái được vậy? Dường như là...không đúng chỗ...
" Nàng bạo thật đấy..."
Nam nhân vừa mới thoát ra khỏi sự kinh hỷ nàng mang lại bỗng lên tiếng khiến Vũ Tình phải dừng lại động tác.