Bạo Quân Diễn Tinh Hoàng Hậu

Chương 2-1: Cẩu hoàng đế (1)




Thẩm Lăng thuận lợi vượt qua vòng sơ tuyển một cách suôn sẻ và ở lại trong cung mấy ngày thì hoàng đế ra lệnh muốn triệu tập các nàng vào cung.

Bắt đầu từ nơi chúng tú nữ, tất cả các tú nữ đều bị ma ma mang vào hoàng cung, nơi ở của các vua chúa thời xưa, bên ngoài hoàng thành cung điện cao ngất nguy nga là tường lưu ngói đỏ, con đường dài rộng lớn thẳng tắp, một cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ vượt xa ngoài sức tưởng tượng, xung quanh hoàng thành được bảo vệ bởi những vệ binh mặc khôi giáp toát ra khí tức sát thần. Dọc theo đường đi Thẩm Lăng không nghe thấy bất cứ ai nói chuyện.

Vị trí của Thẩm Lăng ở giữa nên từ góc độ của nàng có thể thấy phía trước có một mảnh đầu người đen sì dâng trào, bầu không khí này có chút đáng sợ, Thẩm Lăng thầm nghĩ như thế.

Chẳng mấy chốc họ đã đến một điện phủ được canh giữ nghiêm mật, các mỹ nhân phía trước xếp thành từng nhóm tiến vào trong điện, Thẩm Lăng không dám nhìn loạn chỉ dùng dư quang của mình liếc nhìn chung quanh các mỹ nhân, thực sự nàng hận sao mình không thể là hoàng đế! Mỹ nhân nhiều như vậy, làm hoàng đế cũng sung sướng quá đi!

Lúc này, phía trước truyền đến một trận tiếng động y phục bị cọ xát trên mặt đất, khiến mọi người phải ngước nhìn lại, Thẩm Lăng cũng là một trong số đó, nàng còn nhìn thấy một mỹ nhân ăn mặc y phục váy áo màu hồng phấn đang bị thị vệ lôi ra từ trong điện, mỹ nhân không ngừng rơi lệ, tóc tai rối bù nhưng lại không dám giãy giụa cầu xin, Thẩm Lăng nhìn thấy hô hấp đều ngưng trệ.

Nàng nhìn thật sâu vào khuôn mặt vị mỹ nhân ấy.

- - Thẩm mỹ vị hoàng đế này rốt cục cao đến mức nào? Vị giai nhân này có thể nói đẹp tựa như Đồng lệ á mà hắn đều chướng mắt?

Thẩm Lăng cho rằng các mỹ nhân không đạt tiêu chuẩn sẽ bị trục xuất ra khỏi cung nhưng kết quả nàng lại nhìn thấy một vị mỹ nhân đang sống sờ sờ lại bị đánh thẳng cho tới chết, đã không còn phát ra tiếng.

Thẩm Lăng bị dọa cho sợ hãi không dám nhúc nhích, hai chân đều mềm nhũn.

Một sinh mạng, một sinh mạng cứ như vậy mà chết đi?

Bên trong tiểu thuyết, có ghi hoàng cung nguy hiểm như thế sao? Thẩm Lăng bắt đầu cố gắng hết sức để nhớ lại, nhưng nàng càng lo lắng, trong đầu lại không nhớ nổi được gì.

"Bùm!" Lại có tú nữ ngất đi.

Thẩm Lăng ngừng nhớ lại, nàng thấy nàng cũng muốn choáng váng rồi.

Nàng định giả bộ theo những tú nữ ngất xỉu đó cùng nhau lôi ra ngoài, nhưng âm thanh thái giám lạnh giọng lấy lý do "Quấy nhiễu bệ hạ" mà tiễn đi ăn cơm ngục.

Nghe đến đó, Thẩm Lăng lập tức thẳng lưng cảm giác như nàng được nhai một tấn kẹo bạc hà thật sảng khoái.

Cho dù thế giới có diệt vong đi nữa, nàng cũng sẽ không ngất đi!

Có những tấm gương bị giết hoặc bị bỏ tù ở kia, các mỹ nhân đứng trước điện phủ mỗi người đều im lặng tới mức không thể nghe được tiếng hít thở của mình.

Đến lượt Thẩm Lăng tiến vào điện, nàng nhấc chân bước qua ngưỡng cửa cao kia, đi cùng với nàng là bốn tú nữ, cả trong và ngoài điện đều im lặng như nhau, mũi Thẩm Lăng giật giật, hình như có cổ mùi tanh đâu đó ---nghe như là mùi máu tươi? Trong nháy mắt thiếu chút nữa, nàng suýt ngã, còn tốt còn tốt, may mắn thân thể nàng đủ mềm mại để kịp thời ổn định.

Thẩm Lăng cúi thấp đầu xuống quy củ đi theo bốn tú nữ bên người cung kính hành lễ, "Thần nữ Thẩm Lăng, bái kiến bệ hạ."

Không có người kêu lên, Thẩm Lăng đành phải nửa ngồi xổm thân thể bất động.

Trên đài cao, Tạ Nguyên Tuần biểu tình lạnh nhạt nhìn phía dưới nhóm tú nữ oanh oanh yến yến, hơi thở hắn dần dần trở lên táo bạo, trong mắt bắt đầu xuất hiện tơ máu, mùi hương thoang thoảng xung quanh không gian khiến hắn muốn giết người, muốn tự sát!

Tạ Nguyên Tuần, "Đao."

Đại thái giám Phùng công công, người hầu hạ bên người hắn, đem đao đưa vào tay hắn.

Tạ Nguyên Tuần cầm đao đi từng bước xuống, tiếng bước chân từ đằng xa đến gần.

Thẩm Lăng cúi đầu liếc nhìn tú nữ đang run rẩy bên cạnh, nàng cũng ý thức được hoàng đế đây là hướng về phía các nàng, trên tay vẫn là cầm đao đi tới, Thẩm Lăng thống khổ cực lực hò hét trong lòng:

- - ngươi đừng đến đây!

Tạ Nguyên Tuần bước chân ngừng lại một cái chớp mắt.

Hắn vừa nghe được có người đang nói chuyện? Hắn quét một vòng không phát hiện thấy có gì sai, vậy âm thanh vừa rồi là chuyện gì xảy ra?

Tạ Nguyên Tuần lại tiếp tục tiến về phía trước.

Thẩm Lăng hét lên:

- - ta đã bảo ngươi không được qua đây, tại sao ngươi còn qua, một đấng nam nhân mà không quản nổi chân mình sao? Cái tên cẩu nam nhân chết tiệt này!

Tạ Nguyên Tuần, "..."

Hắn mặt vô biểu tình nhìn năm người tú nữ trước mặt, càng đến gần các nàng, hắn nghe được 'âm thanh' đó càng rõ hơn và người có giọng nói đó là một trong số họ.

Tạ Nguyên Tuần, "Ngẩng đầu lên."

Vài người họ ngẩng đầu lên, Thẩm Lăng cũng muốn nhìn xem hoàng đế trông như thế nào. Đường nét trên khuôn mặt vị hoàng đế này thật sâu, làn da tái nhợt, mày kiếm mắt đen, vận một thân trường bào, lên trên là chiếc mũ miện đen trang trọng. Thành thật mà nói, hắn lớn lên bộ dáng thực sự rất đẹp, ngay cả khi trên tay hắn còn đang cầm một thanh trường đao, mũi đao còn đang nhỏ máu, nhưng những điều này cũng không thể làm giảm đi lực sát thương trên khuôn mặt của hắn!

Tạ Nguyên Tuần, "Nói chuyện."

Vài người kêu lên với tiếng khóc kìm nén, "Bệ hạ.."

"Bệ, bệ hạ."

Thẩm Lăng, "Bệ hạ."

Tạ Nguyên Tuần ánh mắt sắc bén và nguy hiểm, lập tức hướng về phía nàng.

"?"

Thẩm Lăng khẩn trương trong lòng, tại sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng?

Nếu nàng nhớ không lầm, nàng rất thành thật kể từ khi bước vào điện cho tới bây giờ, nàng còn hận không thể đem bản thân khóa luôn ở góc tường, hoàng đế Tạ Nguyên Tuần ánh mắt không hề dời đi khỏi người nàng. Dưới áp lực cao như vậy, Thẩm Lăng rất muốn thử thét lên thật to, nhưng nàng không dám, nàng sợ chết hu hu.

Vài mỹ nhân trong lòng sợ hãi không thôi, Thẩm Lăng cùng nhau theo các nàng run bần bật.

Tạ Nguyên Tuần đột nhiên giơ đao lên đặt lên cổ Thẩm Lăng, nàng nhìn chân mỹ nhân bên người đều đã nhanh chóng run lên, Tạ Nguyên Tuần mặt vô biểu tình hỏi:

"Có sợ trẫm giết ngươi không?"

Thẩm Lăng nước mắt cùng lúc từng chút chảy xuống.

Nàng không nghĩ sẽ có một ngày, tuyến lệ của nàng lại phát triển mạnh mẽ như vậy, vừa nghĩ chảy nước mắt lại liền chảy. Trước đó nhìn thấy một người nào đó chết bên ngoài điện, Thẩm Lăng đã rất sợ hãi, nhưng nỗi sợ hãi của nàng là nàng sẽ chết một mình, vì nàng đã chết qua một lần nên nàng vô cùng yêu quý cái mệnh nhỏ hiện có của mình

Nàng vốn tưởng rằng vào cung, tránh xa Thẩm gia, tránh xa Thẩm Hi, Thẩm Cẩn Tu thì nàng có thể sống lâu hơn chút, hiện tại chính là ai có thể nói cho nàng biết hoàng đế đang phát điên trước mặt nàng là như thế nào!

Thanh trường đao đang kề ở cổ nàng, hắn chỉ cần run tay một chút là nàng lập tức chết ngay tại chỗ, nhưng nàng thật sự không có làm gì, tại sao lại là nàng!

Thẩm Lăng không ngừng rơi lệ, ra vẻ kiên cường nói, "Hồi bệ hạ, thần không sợ."

- - Cái tên bệnh tâm thần cuồng giết người, người đầu tiên ngươi giết vẫn là ta, đương nhiên là sợ ah! Ta khổ quá! Nếu ngươi thật lợi hại thì ngươi để cho ta cầm đao thử xem?

"Có thể chết ở trong tay bệ hạ, là phúc phần của thần nữ."

- - cẩu hoàng đế, ngươi có nghe ta nói không, ta không muốn chết! Không muốn chết!

Tạ Nguyên Tuần, "Phốc ha ha ha ha ha ha ha."

Dục vọng giết người của Tạ Nguyên Tuần theo đó mà biến mất.

Hắn có thể xác định, hắn có thể nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Lăng, hắn không sợ hãi những chuyện xạ lạ như vậy, thiên hạ vạn vật trên đời này đều thuộc về hắn, chỉ cần làm hắn vui lòng, hắn sẽ để nàng sống, Thẩm Lăng đã làm được.

Người trong toàn bộ đại điện đều có thể cảm nhận được tâm trạng tốt lên của Tạ Nguyên Tuần.

Thẩm Lăng, "..."

- - Sao hắn lại cười? Lời nói của ta có gì vui ư? Hắn đây chỉ muốn cười hay vẫn là đầu óc có bệnh? Nếu đầu óc có bệnh thì thôi đi, dù sao ta cũng không muốn đôi co với người bệnh.

Tiếng cười của Tạ Nguyên Tuần chậm rãi ngừng lại, Thẩm Lăng nín thở, không biết hắn sẽ làm gì trong giây tiếp theo.

- - hắn cười, hay vì ta cười, hắn hẳn là không giết ta, đúng không? Nhưng hoàng đế này, hắn là tên bệnh tâm thần thích giết người! Nói không chừng, vẫn là loại biến thái một bên cười, một bên lại giết người!

- - hắn sẽ giết ta, hắn sẽ không giết ta, hắn sẽ giết ta, hắn sẽ không giết ta.. A a a a ta muốn điên rồi, cẩu hoàng đế, ngươi ngươi ngươi, ngươi là tên tiện nhân!

Thẩm Lăng ở trong lòng thầm rủa cha mắng mẹ, nhưng không dám để lộ ra chút khác thường nào trên mặt.

Nàng không biết rằng Tạ Nguyên Tuần đã nghe thấy tất cả những lời khóc cha mắng mẹ của nàng.

Tạ Nguyên Tuần cười lớn "Ha ha ha ha."

Thẩm Lăng, "..."

- - tiện nhân tiện nhân!