Bạo Quân Độc Sủng

Chương 107: Ôm vào tay




“Nói!”



“Nàng ở…” Sở Minh Hoa cười khì khì bảo, “Nàng ở trong lòng ta”



Sở Minh Hiên nổi trận lôi đình, áp chặt miếng sắt đỏ vào ngực gã, tiếng kêu la thảm thiết, thê lương xen lẫn tiếng da thịt cháy “xèo xèo”.



Thẩm Chiêu cảm thấy sao giống như nghiêm hình bức cung thế mà Nhị đương gia cũng không thấy nói. Còn Tấn Vương thì đã tức tới điên lên rồi, sẽ không dừng tay. Sau khi ấn xong, Sở Minh Hoa gần như sắp hôn mê, hấp hối.



Khuôn mặt tuấn tú của Sở Minh Hiên bị lệ khí làm méo mó thành một kẻ xa lạ, “Không chịu nói hử, bổn vương sẽ cùng chơi đùa với ngươi thật tốt, thay phiên nhau dùng các loại khổ hình!”



Sở Minh Hoa không nói gì, cúi đầu xuống, Sở Minh Hiên rút roi ngựa ra, quất vun vút lên trên người hắn, âm thanh vang lên vun vút khiến người ta sợ hãi, mỗi một roi quất xuống thật ác độc. Nhân quả tuần hoàn, Sở Minh Hoa quất Diệp Vũ, giờ cũng bị người quật lại. Nhưng hắn coi như không có cảm giác gì, không rên một tiếng nào, ngọn roi kia vụt trên người, cứ như đập vào bịch bông vậy.



Như thế, Sở Minh Hiên xuống tay càng ngày càng ác độc, đôi mắt đỏ rực như biến thành ma vậy. Thẩm Chiêu lắc đầu, mắt ngưng nhanh, như một Quan Âm bồ tát đầy từ bi nhân ái, giữa trán nổi lên hắc ám. Tấn Vương thay đổi quá lớn.



Cặp mắt đỏ rực lộ ra ma tính và thô bạo, tính thiện lương trong hắn đã biến mất sạch sẽ, khiến hắn trở nên tàn bạo như thế. Sở Minh Hoa bị trúng ba bốn chục roi, da thịt gần như bong tróc hết, thê thảm vô cùng, nghe chừng chẳng còn một khối thịt lành nào nữa. Tri phủ Hà sợ tới mức cả người run lên, không dám nhìn, Thẩm Chiêu hạ giọng bảo ông ta, “Làm phiền Hà đại nhân nghĩ cách ra thông báo, giờ Dậu ngày mai mang đám người Nhị đương gia bang Thiên Thanh tới trước phủ nha thi hành ngũ mã phanh thây. Nghĩ ra được rồi, lập tức sai người trong thành dán khắp mọi nơi”



Hà tri phủ vội vã đi.



“Vương gia, nghỉ một lát đi” Thẩm Chiêu khuyên nhủ, “Gã cũng chẳng chết được, ta còn định dựa vào gã để dụ rắn ra khỏi hang nữa đó”



“Dụ rắn ra khỏi hang ư?” Sở Minh Hiên thu roi lại, đánh hơn năm mươi roi, trên cánh tay hơi mỏi.



“Ta muốn một lưới bắt gọn tất cả những kẻ đầu não quan trọng của bang Thiên Thanh”



“Đúng! Tuyệt đối không thể có cá lọt lưới! Nếu để lại dư nghiệt, nhất định hậu hoạn vô cùng!”



Hai người đi ra ngoài, rời khỏi nhà giam, Sở Minh Hiên khó hiểu hỏi, “Lần trước đã định dụ rắn ra khỏi hang, lần này lại là dụ rắn ra khỏi hang nữa ư?” Thẩm Chiêu cười cười, đi thẳng tới trước, cố ý thừa nước đục thả câu.



***



Lúc tỉnh lại, Diệp Vũ không còn cảm thấy khó chịu mà chỉ thấy đau đầu, hoặc là khó ở. Lần này lại đổi nơi nhốt, là một gian nhà trúc nhỏ gọn, ngoài Tiểu Nguyệt chăm sóc nàng ở đó, cũng không thấy người thứ ba.



Nàng cố sức xuống giường, lết người đi ra ngoài, bên ngoài không một bóng người, Tiểu Nguyệt đang làm cơm trưa ở gian bếp. Sắc trời âm u, mây đen che kín, gió lạnh thổi tới khiến nàng rùng mình một cái. Lúc này không đi, còn đợi đến bao giờ chứ? Nàng men theo con đường kia đi ra ngoài, cho dù chẳng còn bao nhiêu sức, cho dù có bị bắt trở lại, cho dù có bị bệnh nằm ở ven đường, nàng cũng tìm mọi cách để trốn.



Từ lúc bị phong hàn chưa khỏi, đi một lúc cũng chẳng có sức, chỉ đành dừng lại nghỉ một lúc rồi lại đi tiếp. Nàng ôm ngực, thở dốc, đường đằng trước lay động, lá cây hai bên đường đong đưa… Nàng cố gắng chống đỡ, trời đất xoay tròn, trước mắt cũng xoay tròn…



Nàng ngã ập xuống, đã có một cánh tay cứng như sắt đỡ lấy nàng, ôm nàng vào trong ngực. Trước mắt lờ mờ, Diệp Vũ nhìn không rõ khuôn mặt nam tử, chỉ cảm thấy hơi quen. Rồi sau đó nàng chìm vào trong bóng đêm.



Lúc tỉnh lại thì vẫn ở gian phòng trúc, Diệp Vũ giật mình tỉnh mộng, mới nhớ ra nàng đã bị người ta ôm trở lại. Nam tử vừa rồi kia là người của bang Thiên Thanh ư? Chỉ tiếc lúc ấy nàng chóng hết cả mặt, gần như chẳng thấy rõ lắm. Tiểu Nguyệt vào phòng, vui vẻ nói, “Cô nương, cháo vẫn còn nóng, ta bón cho cô ăn nha”





Diệp Vũ gật gật đầu, lúc ăn cháo, nàng hỏi, “Đây là đâu? Sao chỉ có hai chúng ta?”



“Nơi này là MInh Nguyệt Loan, cô yên tâm đi, ở dây rất an toàn” Tiểu Nguyệt nói ngọt như mía lùi.



“Vừa nãy ta thấy một nam tử tiến vào, người đó là ai vậy?” Nàng hỏi bóng gió.



“Hả? Là ai vào được chứ?” Tiểu Nguyệt cau mày nghĩ ngợi, “Chắc là đại đương gia rồi”



“Đại đương gia gọi là gì? Là người thế nào?”



“Đại đương gia cơ trí chín chắn, liệu sự như thần, tuy trong một tháng chỉ ở tổng đàn có bảy tám ngày, quản rất ít chuyện, nhưng tất cả mọi người ai cũng tôn kính đại đương gia đó. Còn về tên của ngài ấy, ta cũng không biết, ai cũng gọi ngài ấy là Đại đương gia hết”



Diệp Vũ nghĩ Tiểu Nguyệt thật đúng là đơn thuần, Nàng lại hỏi, “Nhị đương gia cũng ở trong này sao?” Tiểu Nguyệt nói trấn an, “Cô nương yên tâm đi, Nhị đương gia không ở trong này, nghe nói Nhị đương gia bị bắt…”



Diệp Vũ cả kinh, tiện hỏi vui, “Bị ai bắt vậy?” Tiểu Nguyệt bỗng ý thức được mình nói những điều không được nói, chẳng hề đáp lại nữa, Diệp Vũ cầu xin một lúc, Tiểu Nguyệt mới rụt rè sợ hãi bảo, “Ta nghe nói, Nhị đương gia bị người triều đình bắt, ngày mai giờ Dậu sẽ bị hành hình năm ngựa xé xác”



Lòng Diệp Vũ nở hoa, bất giác cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn. Xem ra, Sở MInh Phong đã phái người tới cứu mình, chỉ là vẫn còn chưa tìm được mình mà thôi. Có lẽ ngày mai, từ giờ trở đi, ngày bị giam cũng sắp hết rồi. Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, ba tiếng rất trầm, Tiểu Nguyệt sau khi nghe thấy lập tức đặt bát xuống, vội vã đi ra ngoài.



Diệp Vũ càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ tiếng gõ cửa kia là ám hiệu ư? Do dự một lát, nàng cố chống đỡ đi ra ngoài, đi tới cửa chính. Cách đó không xa thấy Tiểu Nguyệt nói chuyện với một nam tử áo đen, tiếc là nàng vừa thấy thì nam tử đối diện nàng cũng đúng lúc xoay người, cất bước rời đi, chỉ nhìn thấy vai lưng của hắn. Nhưng thân hình khôi ngô của nam tử kia, bất luận là hình dạng hay là bóng vẫn rất giống một người.



**



Đột nhiên Sở Minh Phong giá lâm, khiến Thẩm Chiêu, Sở Minh Hiên không kịp trở tay. Lúc Tống Vân và năm tinh vệ hầu hạ, hắn bước tuỳ ý vào phủ nha Trấn Giang cứ như đang tiến vào điện Trừng Tâm vậy. Lúc ấy Sở MInh Hiên, Thẩm Chiêu và tri phủ Hà đang thương nghị trong phòng, người hầu trà thấy bảy vị kia ngang nhiên tiến vào, quát lớn, ‘Nơi này là phủ nha tri phủ, kẻ tạp vụ cấm tiến vào, các người là ai?”



Ba người nghe thấy tiếng quát cùng quay đầu lại, mặt biến sắc, vội vã đứng dậy, vội vã đi ra ngoài nghênh giá. Kẻ hầu kia thấy họ quỳ xuống, hô “Bệ hạ” thì một tiếng nổ “bùm” trong đầu, run rẩy quỳ xuống, trán lạnh ngắt.



Sở Minh Phong đứng ở tiền đình, động thân mà đứng, dưới có ba người quỳ, dáng cao ngất như cây tùng, dài như ngọn núi, mặc quần áo cẩm bào che giấu khí chất đế vương, lại khiến hắn càng có khí độ cao ngạo hơn, không gì sánh kịp.



Phủ nha là nơi trang nghiêm, lại coi như không dung nổi con rồng rớt xuống nhân gian này, nhìn có vẻ rất chật chội. Sau khi nghênh giá, Thẩm Chiêu đưa tay mời bệ hạ nhập phòng. Khi đi qua kẻ hầu kia, Sở Minh Phong dậm chân, nói trầm trầm, “Pha một bình trà nóng mang đến”



Hạ nhân gật đầu liên tục, cả người đầy mồ hôi. Sở Minh Phong ngồi lên ghế chủ toạ, tuỳ ý lướt mắt lạnh lùng nhìn, “Chuyện Trẫm bảo các ngươi làm đến đâu rồi?”



Thẩm Chiêu đáp, “Tiến triển thuận lợi, bệ hạ tới, sao không phái người đến thông tin trước, để cho thần còn chuẩn bị kỹ”



“Trẫm cải trang xuất hành, đều đơn giản cả, không cần chuẩn bị gì”



“Bệ hạ giá lâm, đi đường mệt nhọc, vi thần sẽ bảo người hầu chuẩn bị tiệc” Hà Tri phủ cung kính nói. Sở Minh Phong phất tay, Hà tri phủ tuân lệnh khom người rời đi. Sở MInh Hiên bẩm tấu, “Hoàng huynh, thần đệ đã bắt được Nhị đương gia bang Thiên Thanh, hiện giờ nhốt ở đại lao ạ”




Sở Minh Phong chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Thẩm Chiêu. Thẩm Chiêu dĩ nhiên hiểu ánh mắt bệ hạ, vì thế nói, ‘Bệ hạ, nội tử thần đang nằm trong tay bang Thiên Thanh. Tối qua Vương thống lĩnh đi tìm hiểu tới sào huyệt của bang Thiên Thanh, nhưng lúc thần mang quân tới thì đã chẳng có ai, chỉ còn mỗi dân thường, không tìm được nội tử”



“Bệ hạ yên tâm, Thẩm Chiêu đã thiết kế xong bố cục, không hết ngày mai, có thể tìm được sào huyệt khác của bang Thiên Thanh, sẽ cứu Nhị phu nhân ra” giọng Sở Minh Hiên lạnh lùng.



“Hoàng đệ và Thẩm Chiêu làm việc, trẫm dĩ nhiên là yên tâm rồi” Sở MInh Phong nói bình thản, “Mới rồi trẫm đi trên đường, có không ít dân chúng nói bang Thiên Thanh làm việc hung tàn, Thẩm Chiêu, Nhị phu nhân có thể gặp nguy hiểm không chứ?’



“Tạ bệ hạ quan tâm, nhờ hồng phúc của bệ hạ, nội tử nhất định gặp dữ hoá lành” Lúc này Thẩm Chiêu cũng chỉ đành nói mờ ám vậy. Tiếp đó ba người trao đổi làm cách nào bắt được đại đương gia và đầu não của bang Thiên Thanh, rồi sau đó đi dùng bữa. Mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ thiếu mỗi gió dông.



Đêm nay, họ đều không ngủ, đứng trên vọng gác cao nhất đối diện với phủ nha quan sát. Bóng đêm tối như mực, trong yên lặng chỉ thỉnh thoảng có tiếng chó sủa xa xa. Qua giờ tý, họ vừa uống trà vừa đợi.



Sở Minh Phong vẫn lo sự an nguy của Diệp Vũ, lo nàng bị khổ, bị bắt nạt, lại lo bang Thiên Thanh giận dữ mà giết nàng, lại càng lo càng loạn. Tuy mặt hắn không thay đổi, nhưng lòng đã sớm loạn như ma.



Thẩm Chiêu nhìn thấu tâm tư bệ hạ, lại ngại Tấn Vương ở đây, không thể trấn an bệ hạ được, Nhìn bệ hạ lại nhìn Tấn Vương, lại quay lại nhìn mình, bất giác bật cười khẽ. Ba đại nam nhân có quyền lực cao nhất, được chào đón nhất Sở quốc, trong lòng lại đều cùng chứa một cô gái, lo âu bất an vì nàng, nóng gan nóng ruột vì nàng.



Giờ tý canh ba, Sở MInh Hiên hạ giọng bảo, “Có động tĩnh” Ba người cùng đi tới trước cửa sổ nhìn về phía phủ nha.



Trong bóng tối, có bốn bóng đen quăng dây thừng lên tường đại lao phủ nha, mở cửa ra, kẻ còn lại thuận lợi tiến vào phủ. Thẩm Chiêu dự liệu, người giang hồ đều nói tới nghĩa khí, Nhị đương gia sắp bị triều đình dùng năm ngựa xé xác, người bang Thiên Thanh nhất định sẽ tới cướp ngục.



“Thẩm Chiêu, thật sự không cần bổn vương chơi đùa hai chiêu với chúng sao?” Cuối cùng Sở Minh Hiên hỏi một lần nữa.



“Hoàng đệ cùng chơi hai chiêu với chúng cũng tốt, người bang Thiên Thanh sẽ không để cho chúng ta cố ý thả chúng đi đâu” Trong bóng tối đôi mắt Sở Minh Phong sáng quắc như con báo.



“Vào thời điểm hai bên đánh nhau kịch liệt, Tấn vương tới cũng chưa muộn” Thẩm Chiêu cười bảo. Chẳng bao lâu, trong đại lao truyền ra tiếng đánh nhau, xem ra người bang Thiên Thanh đã đắc thủ, đang tìm cách phá vòng vây.



Thế cục biến hoá rất nhanh, mười tên bang Thiên Thanh vọt tới sau vườn, lửa đỏ ngập trời, tiếng binh khí va nhau lanh canh làm kinh động bóng đêm, lan ra. Cai ngục trực đêm và nha dịch có hơn mười người, thân thủ không rõ thế nào, đánh không lại mười người bang Thiên Thanh, bởi vậy, trong kịch chiến, phủ nha chết ngày càng nhiều.




Việc này không để chậm được, Sở MInh Hiên hoả tốc xông tới cứu. Thân hình hắn mạnh mẽ, như con rồng vọt xuyên qua trận địa tới tận bên trong, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hơn mười chiêu đã xoay chuyển thế cục.



Nhân sĩ phủ nha được kích ứng phấn chấn, hai bên địch ta đánh nhau càng kịch liệt, có kẻ bị chặt đứt tay, đao đâm trúng đùi, có kẻ ngã xuống bỏ mình…Sở Minh Hiên cố ý phóng thuỷ, bị một kẻ áo đen bang Thiên Thanh đánh đuổi. Lúc này một kẻ bang Thiên Thanh tung một quả pháo nổ đánh “đoành” một cái, khói mù mịt. Trong màn khói mù mịt, Nhị đương gia được hai gã áo đen dìu đi, chạy từ sau hậu uyển. Nha dịch giả vờ đuổi theo, đuổi một lúc thì chẳng thấy bóng một gã áo đen nào cả. Vương thống lĩnh ẩn mình trong chỗ tối đợi tinh vệ, từ lúc bang Thiên Thanh chạy trốn đã đuổi theo sau. Thẩm Chiêu châm nến lên, “Bệ hạ, nếu thuận lợi, sáng sớm mai sẽ tìm được Diệp Vũ”



Sở Minh Phong nhìn ngọn nến sáng lung linh, “Ngươu luôn liệu sự như thần, hy vọng lúc này ngươi dự đoán không sai”



***



Một lúc sau, Vương thống lĩnh cho người báo về, Nhị đương gia bang Thiên Thanh và bang chúng chạy trốn tới phía Bắc, tới một làng chài của một người tên là Minh Nguyệt Loan.



Thẩm Chiêu, Sở Minh Hiên tự mình dẫn một ngàn binh tới MInh Nguyệt Loan. Sở Minh Phong vốn tự mình đi tiêu diệt, lại được Thẩm Chiêu cực khổ khuyên can mãi, mới đành bỏ ý nghĩ trong đầu đi.




Lúc chỉ còn cách Minh Nguyệt Loan khoảng mười dặm, trời vẫn chưa sáng. Đây là thời điểm bình minh trời còn tối đen, tối thui, tối mò, tối yên tĩnh vô cùng, Minh Nguyệt Loan tựa như một chú thỏ trắng nhỏ vô tội nằm bên bờ sông ngon giấc, hồn nhiên đến mức hoạ sát thân sắp trùm tới. Nhưng một thôn trang lớn vậy thì Diệp Vũ ở đâu đây?



Vương thống lĩnh mở đường, Thẩm Chiêu và Sở Minh Hiên giục ngựa tiến vào làng chài, tìm từng nhà. Mà lúc này Tiểu Nguyệt đang kéo Diệp Vũ chạy trốn, tuy Diệp Vũ vốn không muốn chạy, nhưng chẳng có sức thoát khỏi nàng ta, thật khổ không sao tả hết.



“Tiểu Nguyệt, buông ra…” Diệp Vũ bị nàng ta túm kéo chạy, thở hồng hộc, đến nói chuyện cũng khó khăn.



“Cô nương, đại đương gia đã bảo ta rồi, cố gắng chăm sóc cho cô thật tốt, không thể bỏ cô lại được” Tiểu Nguyệt đi lại nhẹ nhàng, “Vừa rồi ta nhìn thoáng qua, tất cả các huynh đệ đều bị bắt cả, vì thế, chúng ta phải chạy thật nhanh”



Đột nhiên, một trận choáng váng cả đầu óc, Diệp Vũ thấy rất khó chịu, cuối cùng không chống đỡ nổi nữa, ngã sụp xuống. Tiểu Nguyệt ôm nàng, nàng nói suy yếu, “Quan binh này là tới cứu ta… Chính cô đi thôi”



Tiểu Nguyệt ngây người kinh ngạc, đúng lúc này nàng ta bị một người đẩy ra, ngã trên mặt đất, Diệp Vũ cũng ngã xuống theo… Sở Minh Hiên nhanh tay nhanh mắt ôm được nàng, cảm giác nàng mềm yếu nhẹ tựa lông hồng, chỉ cần một cơn gió thổi cũng sẽ bay đi vậy.



“Vương gia…” Diệp Vũ an tâm.



“Bổn vương tới chậm, để nàng phải chịu cực khổ như vậy” Giọng hắn đầy đau khổ, ánh mắt sáng như ngọc ngập tràn đau xót. Hắn hận không thể đem tên Nhị đương gia kia băm vằm, hận không thể giết sạch người bang Thiên Thanh, hận không thể cho thời gian ngừng mãi mãi, dừng ở giờ khắc này, cứ ôm nàng vậy, chỉ có hai người họ, vĩnh viễn sánh cùng trời đất.



Tiểu Nguyệt ngồi dưới đất, nghe thấy tiếng cô nương gọi hắn là “Vương gia” mới biết được nam tử này dĩ nhiên là Vương gia, còn cô nương ấy là loại người nào đây?



Thẩm Chiêu xuống ngựa đi tới, giọng lạnh nhạt thâm trầm, ‘Vương gia, Vũ Nhi là NHị phu nhân của ta, vẫn nên để ta lo đi” Nói xong hắn đưa tay luồn ra sau lưng nàng, định ôm lấy nàng. Trong nháy mắt, thời gian như ngưng lại. Bốn mắt nhìn nhau, một kẻ chết không cam lòng, một kẻ thong dong mây bay gió thoảng.



Diệp Vũ nhìn họ, bất giác oán hận Sở Minh Phong, vì sao cùng lúc phái hai người này tới chứ? Một người không phải đã đủ rồi sao?



“Vương gia, mọi người đang nhìn!” Thẩm Chiêu tăng cao giọng, “Vũ Nhi là Nhị phu nhân của ta”



Cánh tay Sở Minh Hiên lỏng ra, cứ vậy trơ mắt nhìn người con gái yêu thương được người ta ôm đi, trong lòng thê lương, lạc lõng. Nếu được, nàng nguyện tự mình đi, nhưng bệnh phong hàn nàng chưa khỏi, suy yếu vô cùng.



Thẩm Chiêu ôm nàng lên ngựa, nàng quay đầu nhìn lại, ánh mắt Tiểu Nguyệt ngơ ngác, kinh ngạc với thân phận cao quý của hai người đàn ông mặc quần áo sang trọng này.



Diệp Vũ có cảm giác cánh tay ôm bên hông đầy ôn nhu và mạnh mẽ, cảm giác sau lưng chạm vào lồng ngực ấm áp rộng dày, tim dần đập mạnh hơn, trên người như nóng lên. Ổn định tâm thần, nàng bảo, “Đại nhân, mang nàng ấy cùng về”



***



Trở lại phủ nha, Thẩm Chiêu bế Diệp Vũ lên. Đi vào hậu uyển, nàng lơ đãng nhìn, nam tử kia, khuôn mặt lạnh băng, đứng sừng sững trước mắt, vững chãi như núi, thẳng tắp như tùng, quần áo đen biến mặt hắn thành màu đen. Sở Minh Phong cũng đến đây ư?



Bộ mặt hắn hơi lạnh, như đang nhìn một trò hay, lại dường như thờ ơ. Nàng không sờ được cảm xúc của hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt hắn lạnh như băng. Lần trước, nàng ở cùng Tấn Vương tại y quán nửa canh giờ, hắn đã nặng tay “Trừng phạt” nàng; hiện giờ nàng lại tựa vào người Thẩm Chiêu, y theo tính tình của hắn, hắn có ghen không nhỉ?



Nghĩ vậy, nàng bất giác cảm thấy cả thể xác và tinh thần nặng hẳn, yếu tới mức đi không nổi, hai chân mềm nhũn. Thẩm Chiêu ôm lấy nàng đi thẳng tới sương phòng.