Bạo Quân Độc Sủng

Chương 119: Nhanh trí bao dung




“Hiện mới biết sợ hả?” Sở Minh Phong cười tà, “Không nghe lời trẫm, mai trẫm sẽ chém mẹ ngươi thành hai mảnh”



“Đồ vô sỉ!” Nàng nghiến răng tức giận.



“Ngoan…”



Hắn lật nhẹ thân nàng, định bắt nàng quỳ xuống, còn mình thì quỳ gối phía sau nàng, tách hai chân nàng ra, đâm thẳng vào khu vực hoa kính thần bí kia.



Tư thế mới mẻ như thế, nàng giống như chú chó nằm úp sấp, trong lòng đầy khuất nhục, hận tới mức lan tràn khắp toàn thân. Nhưng hắn lại rất hưởng thụ, thoải mái hưởng thụ tư thế cơ thể, nhanh trí bao dung, có kích tình kiểu khác, đầy kích thích mới mẻ.



Da thịt va chạm vào nhau, phát ra thứ tiếng khiến người ta mặt đỏ tim đập, cảm giác cực nóng xâm nhập, rất rõ ràng, nàng chôn mặt trên gối to, không nhìn thấy gương mặt đáng giận kia… Khí lạnh nhập thân, khiến cả người phát run lên, nàng không chống đỡ nổi, cả người sụp xuống, đến cuối cùng ghé trên giường.



Sở Mình Phong đi từ dưới lên, lao thẳng vào eo nàng, ép chặt lấy mông nàng, lại lần nữa tiến vào, kết hợp thành một… Hắn nằm trên người nàng, có chăn bông, không còn rét lạnh nữa…



Nàng chỉ hy vọng duy nhất là khổ hình nhanh chấm dứt, nhưng hình như cứ mãi kéo dài không dứt… Cuối cùng hắn dừng lại…



“TRẫm trả giá nhiều như vậy, vì sao còn muốn đào tẩu hả?” Hắn khẽ hôn lên vai nàng, giọng nhỏ thật đáng thương.



“BỆ hạ có muốn nghe lời nói thật không?” Diệp Vũ căng cứng người cũng nhất thời thả lỏng.



“Nói”



“Bệ hạ có còn nhớ rõ câu chuyện lúc trước ta kể không?”



“Nhớ rõ”



“Cô gái trong câu chuyện xưa ấy, chính là ta”



“Ý nàng là, nàng từ năm mười năm trước đến Sở quốc hiện giờ ư?” Sở Minh Phong khiếp sợ.



Nàng giải thích, “Không phải, ta chỉ có thể nói, ta không thuộc về nơi này, cũng không phải là Diệp Vũ trước đây… Ta sẽ không thích bất kỳ ai, cả bệ hạ cũng vậy. Ta nhớ nhà, ta muốn tìm được tín vật để về nhà, tìm được tín vật rồi, là có thể về nhà”



Hắn không tin nổi, trên thế gian lại có chuyện hoang đường, vô căn cứ như thế, “Tín vật gì? Trẫm giúp ngươi tìm”



Diệp Vũ xoay người đối mặt hắn, nói thành khẩn, “Mình phải tự tìm, tìm được tín vật rồi, ta mới có cơ hội trở lại thế giới thuộc về ta”



Hắn vẫn không tin, rất khó tin, “TRẫm trả giá nhiều như vầy, ngươi chẳng cảm động chút nào sao?”



Nàng mỉm cười nói, ‘Không phải là không cảm động, bệ hạ hẳn hiểu được, cảm động không phải là tình cảm. Ta với bệ hạ, không có tình yêu nam nữ”



Giờ khắc này, họ trần trụi giao nhau, đã làm chuyện thân mật vui vẻ nhất, nàng lại nói, nàng không có tình yêu nam nữ với hắn. Sở Minh Phong không tin.



“Giữa nam và nữ, có thể vừa gặp đã yêu, có thể lâu ngày sinh tình. Ngươi và trẫm đã có vợ chồng thật sự, ở chung lâu ngày, ngươi sao lại chẳng có chút tình ý nào với trẫm chứ?”



“Vợ chồng thật sự, là do bệ hạ bức bách, đều không phải là do ta tự nguyện”



Tim hắn như đóng băng lại, “Nàng thật sự không muốn ở lại bên cạnh trẫm thật sao?”



Diệp Vũ lắc đầu, thống khổ cầu xin, “Khẩn cầu bệ hạ buông tay cho!”



Hắn nghiễn răng nặn từng từ từng chữ, “TRẫm có chết cũng muốn nắm chặt lấy tay ngươi, ngươi đừng có mơ trốn! Sống cùng ngủ, chết cùng huyệt, đời đời kiếp kiếp chẳng xa chẳng rời!”



Nàng tức chết mất thôi, vung tay đánh hắn, hắn túm chặt lấy cổ tay nàng, xâm nhập mạnh mẽ, muốn được nhận cả, sát phạt đến cùng.



****



Tới giữa trưa hôm sau, Diệp Vũ đi tới trước chỗ tạp dịch. Tạp dịch ở phía đông bắc của hoàng cung, phụ trách các loại tạp dịch, hay nói một cách khác, là mọi thứ hạ thấp nhất đều do tạp dịch phụ trách.



TRâm Cài mang nàng tới tạp dịch, dẫn đi gặp quản sự Trương cô cô. Trương cô cô có thân hình gày gò, vẻ mặt khôn khéo, thấy cung nữ ngự tiền cứ một câu lại “cô cô” thì ân cần thân thiện.



“Vị cô nương này phụng chỉ đến làm ở tạp dịch, không được phạt, mắng cũng không được, càng không thể làm bị thương, nếu nàng ở đây bị đứt một sợi lông, không những ngươi mất cả mạng nhỏ, mà còn liên luỵ cả tộc nhân ngươi nữa” Trâm Cài dặn dò, “Ngươi cho nàng làm mấy việc đơn giản nhẹ nhàng là được”



“Nàng ấy là loại người nào?” Trương cô cô tò mò hỏi, thấy Diệp Vũ xinh đẹp như hoa, thân thể thướt tha thon thả, biết đâu chừng lại là phi tần thất sủng cũng nên.



“Biết càng nhiều, càng chết nhanh hơn” TRâm Cài căn dặn, “Tóm lại, ngươi làm không xong chuyện này, ta không đảm bảo được ngươi có còn ở chỗ tạp dịch này tác oai tác quái được nữa không”



Trương cô cô vội vã đồng ý, chuẩn bị phòng cho Diệp Vũ. TRâm Cài nói với Diệp Vũ, “Hoàng quý phi, đợi khi nào bệ hạ bớt giận, sẽ đón người về. Người đừng có lo, nô tì đã chuẩn bị hết rồi, Chưởng sự Trương cô cô sẽ hiểu rõ, không gây khó dễ cho người đâu”



Diệp Vũ gật gật đầu, “Tai phải ta bị thương còn chưa khỏi, sau này phải làm sao đây?”



“Bệ hạ đã phân phó rồi, Từ thái y mỗi ngày sẽ cho người mang thuốc tới, một ngày hai lần, người cứ đúng hạn uống thuốc, mấy ngày nữa sẽ hết chảy máu thôi”



“Được”



“Hoàng quý phi yên tâm đi ạ, nô tì và Tống công công sẽ cố gắng khuyên nhủ bệ hạ, có lẽ qua hai ngày bệ hạ mềm lòng thôi” TRâm CÀi an ủi.



“Ngươi mau về đi, ta sẽ quen nơi này thôi”




TRâm Cài đi rồi, Diệp Vũ đứng trong đình, đôi mắt lướt nhìn quanh. Chỗ tạp dịch là cung thất đơn sơ nhất trong cung, chẳng khác nào nhà dân, giáp phía đông bắc có hai cây không biết tên gì, nhưng lại trụi lủi chẳng còn chiếc lá nào.



Trương cô cô đến đây, dẫn nàng đi vào một phòng nhỏ, bảo nàng sau này sẽ ở đây. Diệp Vũ liếc mắt nhìn qua một cái, nhìn phòng nhỏ chẳng sót gì. Phòng tuy nhỏ, mà lại không có gì. Giường nhỏ hẹp, bàn thấp bé, còn có ít quần áo, tạp vật. Ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác.



Cung nhân ở tạp dịch, cứ một gian ba người ở, nàng một mình chiếm một phòng, đã là được hưởng đãi ngộ lắm rồi.



Trương cô cô phân phó, “Sáng mai, đi quét ở ngự hoa viên”



Diệp Vũ đồng ý, bà đi ngay. Bị biếm đến chỗ tạp dịch làm việc nặng, không có dự liệu được. Diệp Vũ không rõ vì sao Sở Minh Phong lại quyết định như vậy, có phaả là vì màn múa cột đã chọc giận hắn không nữa? Hắn tức tới điên lên rồi mới ra quyết định trừng phạt nặng nàng ư?



Cũng chỉ có giải thích như thế. Ở đâu quen đấy, làm việc trong này, còn tốt hơn là bị khổ hình ở điện Trừng Tâm.



Đêm đầu tiên, cứ vậy mà trôi qua bình thản.



Sáng sớm đã dậy, ăn qua điểm tâm, nàng đi theo cung nữ tạp dịch đi vaà ngự hoa viên quét tước. Lúc đầu nàng nghĩ sống cũng không quan trọng, quét xong rồi thì sẽ không sao, lại không ngờ rằng quét ngự hoa viên xong, lại còn phải quét ở những chỗ khác nữa, cứ thế, mãi cho tới tận trưa ăn cơm thì mới được nghỉ một lát.



Gần cả buổi sáng, nàng đói tới mức ngực dán vào lưng rồi, hai tay tê mỏi đau nhức. Đã lâu không làm việc nặng, đột nhiên làm đã đến tận trưa, thắt lưng mỏi tới mức chẳng đứng thẳng lên nổi.



Đồ ăn trong phòng tạp dịch đều khô khốc, chẳng có canh, không có thức ăn mặn, vốn kén ăn rồi, nên khó mà nuốt xuống nổi. Nhưng mà không ăn sẽ bị đói, Diệp Vũ đành cố nuốt chút một. Không ngờ, chỉ trong nháy mắt, đồ ăn đã sạch bách. Bởi vì cung nữ ở đây hàng năm không được ăn ngon, còn phải làm việc nặng, thể lực tiêu hao rất lớn, ăn cơm nghiến ngấu, gió cuốn mây tan. Nhìn cơm sạch sẽ và thức ăn không còn, nàng trợn tròn cả mắt lên. Cung nữ ăn cơm xong đều về nghỉ, bởi vì thời gian nghỉ chỉ có một ly trà nhỏ.



Trương cô cô đi tới, “Sau này ăn cơm phải nhanh hơn chút, phải cướp, nếu không thì chỉ có bị đói thôi” “Tạ cô cô chỉ điểm” Trong lòng Diệp Vũ than nhẹ, chuẩn bị về phòng.



“Ngài là….” Trương cô cô mở to mắt nhìn nam tử đứng ở cửa. Bộ dạng nam tử này cũng thật tuấn tú, tuy trên người không mặc quan phục, nhưng vải vóc may quần áo này được thêu rất tinh xảo cũng không phải là người bình thường. Còn nữa, nếu không phải là trọng thần trong triều thì cũng không được vào tận vườn hoàng cung. Hắn đến tột cùng là ai? Đang tìm ai?



Diệp Vũ vốn định nghiêng mình, nghe thấy tiếng Trương cô cô, vội vã xoay người, ngơ ngác.



Sao hắn lại có thể tới chỗ ở của tạp dịch chứ?



“Chào cô cô, ta là Thẩm Chiêu” Thẩm Chiêu cười khẽ.



“Ah, hoá ra là hữu tướng đại nhân, thất lễ thất lễ” Trương cô cô cười tủm tỉm, nhận trước, “ Đại nhân quý nhân nhiều việc, sao lại đến đây ạ? Có gì cần nô tì giúp không?”



“Xin phiền cô cô một chút” Hắn đặt một thỏi bạc trắng vào tay cô ta, nói rất khiêm tốn lễ độ, “Từ thái y của Thái Y viện bảo ta mang thuốc tới cho nàng ấy dùng”



“Ôi chuyện nhỏ thôi, đại nhân đừng khách sáo” Thấy tiền sáng lóng lánh kia, hai mắt Trương cô cô mở to toả sáng, nói với Diệp Vũ, “Ngươi trở về phòng uống thuốc đi, rồi nghỉ nhiều chút”



“Cám ơn cô cô”




Diệp Vũ khẽ gật đầu với cô ta, rồi đi ra khỏi phòng ăn. Trở lại phòng nhỏ, Thẩm Chiêu đóng cửa lại, khẽ liếc mắt nhìn một lượt nơi đơn sơ này, tim hơi đau nhói.



Nàng mỉm cười trêu ghẹo, “Sao đại nhân lại biến thành công công đưa thuốc rồi?”



Hắn đặt hộp lên bàn, vừa nhấc nắp thuốc ra đã ngửi thấy mùi thơm ngát bay bốn phía, bánh hấp trong suốt, nói nhẹ như mây bay gió thoảng, ‘Nào cô xem đi. Đây là bánh hấp, nếm thử xem hương vị thế nào?”



Vừa rồi chỉ ăn được có một ít chưa no, Diệp Vũ chẳng khách sáo ăn liền một hơi hết ba miếng, “Ngon mà không ngấy, ngon vừa miệng, bánh hấp này chẳng phải là do ngự thiện phòng làm à”



“Mang từ phủ vào” Đuôi mắt hắn hơi ẩn ẩn đau, “Nếu nàng thích, ngày nào ta cũng mang tới một ít”



“Chẳng muốn làm phiền đại nhân đâu” Nàng mỉm cười, “Chỗ tạp dịch này rất hẻo lánh, cũng là trong vườn hoàng cung, ngoại thần không thể xuất nhập bừa bãi được. Sau này, ở đây nhiều người lăm miệng, cũng không hay cho lắm”



“Cô cũng đừng có lo, cả bệ hạ cũng biết ta tới thăm cô, cũng sẽ không làm khó gì đâu”



“Ý ta không phải vậy….” Diệp Vũ định nói mà không nổi, không cho hắn đến, là không muốn để cho Sở Minh Phong có cớ để tra tấn mình thôi. Thẩm Chiêu khéo léo chuyển đề tài, “Thuốc vẫn còn nóng, uống thuốc đi”



Nàng uống một hơi cạn sạch, lấy thuốc viên thành cao ăn xong, định lấy tay áo lau miệng, lại thấy hắn lấy ra một chiếc khăn tay trắng muốt. Nàng nhận lấy, lau lau miệng, “Ngày khác sẽ trả lại ngài”



Hắn mỉm cười gật đầu, hỏi, “Thọ yến đêm qua, vì sao cô lại nhảy điệu vũ như vậy hả?”



Diệp Vũ biết, múa cột đêm qua, ở cổ đại mà nói có thể là phóng đãng tới cực điểm. Nhị phu nhân hữu tướng, công khai nhảy điệu phóng đãng trước mặt cả văn võ trong triều, cái tên phóng đãng của nàng đã xâm nhập vào lòng người. Nàng làm vậy, không những tổn tại tới danh dự bản thân, mà còn làm tổn hại đến danh dự của hắn, danh dự gia tộc. Nhưng mà nàng đành phải làm vậy.



Thứ nhất nàng muốn mình có tiếng xấu, lưng đeo tội danh dâm đãng, sau này Sở Minh Phong sẽ không sắc phong nàng được. Một khi sắc phong, quần thần sẽ cực lực phản đối. Thứ hai, nàng muốn khéo léo nói nói tất cả văn võ trong triều rằng, nàng và Sở Minh Phong không hề có tư tình gì. Thực mới vực được đạo, cả văn võ trong triều cứ phỏng đoán mãi vì sao nàng lại nhảy múa như thế, là chủ ý của hữu tướng, hay là nàng mượn cơ hội để “quyến rũ”bệ hạ? Hay là nàng và bệ hạ vốn có tư tình gì?



VÀ đây cũng là kế phá sạch tất cả.



Thật ra nàng cũng không muốn nghĩ đạp lên danh dự mình vậy đâu, vừa liên luỵ Thẩm Chiêu, chỉ nghĩ muốn thoát khỏi hắn, chạy ra khỏi hoàng cung mà thôi.



“Ta muốn ra cung, đại nhân có cách nào không?”



“Tình hình thế này, bệ hạ sẽ không cho cô ra cung đâu” Ánh mắt Thẩm Chiêu ngưng đọng, loé lên ánh sáng nhỏ.



“Khi nào thì bệ hạ mới thả ta ra cung chứ?” Diệp Vũ biết, quân quyền phía trên, hắn chỉ là thần tử, không thể thay đổi quyết định của Sở Minh Phong được.



“Cô yên tâm đi, ta sẽ nghĩ cách khuyên nhủ bệ hạ”



Nàng gật đầu, nhìn nhau không nói.




Lúc trước nàng khẩn cầu sự ấm áp của hắn, mà cầu không được; còn giờ nàng lại khẩn cầu sự che chở, giải cứu của hắn, lại cầu không nổi. Nhưng mà nàng hiểu hắn đã cố hết sức rồi.



Nàng với hắn, đã chẳng còn tâm tư gì nữa, chỉ còn lại tình bạn mà thôi.



Thẩm Chiêu nhìn nàng chăm chú, thấy sắc mặt nàng rất kém, tai phải bị thương vẫn chưa khỏi, lại còn phải làm việc nặng ở trong này, chịu khổ, tim hắn càng ngày càng đau nhói, loại đau này tra tấn kéo dài không mất mạng nhưng lại khiến con người ta chịu đau đớn đêm ngày.



Cổ họng như có gì chặn lại, hắn trầm thấp hỏi, ‘Vũ Nhi, vì sao trộm sách? Vì sao lại chạy trốn?”



“Ngài nói gì?” Diệp Vũ đang nghĩ ngợi, không nghe kỹ, chợt nghe không rõ cho lắm.



“Vì sao trộm sách? Vì sao chạy trốn? Kẻ đó là ai? Vì sao cô lại làm việc cho hắn?”



“Ta chỉ có thể nói, làm việc cho hắn, không phải ta tự nguyện, ta cũng bị ép buộc” Giọng nàng trong veo lạnh lùng cười, “Còn về chạy trốn…. Ta chẳng có tình yêu với bệ hạ, vì sao lại phải làm tư sủng của hắn chứ? Ta đương nhiên là muốn chạy đi thật xa rồi”



Được câu trả lời trịnh trọng như thế, Thẩm Chiêu kinh ngạc mãi, trong lòng hiện lên tia vui sướng, “Bệ hạ sủng cô như vậy, cô lại chẳng có tình ý gì với bệ hạ sao?”



Nàng nặng nề lắc đầu. Hắn định hỏi nàng, nàng có tâm ý với mình đã từng thay đổi chưa. Nhưng hắn chung quy chẳng dám hỏi, bởi vì, hắn không dám hỏi, sợ nghe được đáp án không muốn nghe.



Diệp Vũ nheo mắt lại, nói thống hận, “Hắn tàn nhẫn, thô bạo, là bạo quân máu lạnh tàn khốc, ở cùng một chỗ với bạo quân, chẳng khác chết là bao”



“Tai phải còn đau không?” Hắn tới gần nàng, đưa tay ra chạm nhẹ vào tai phải của nàng.



“Không thấy đau” Nàng thấy trong mắt hắn quẩn quanh tia tình cảm, mặt má nóng lên, khẽ nghiêng đầu tránh đi. Thẩm Chiêu rụt tay về ngượng ngùng.



Nàng bảo, “Ta phải đi làm để sống rồi, xin đại nhân cứ tự nhiên cho”



Hắn cầm tay nàng, dùng sức, không cho nàng lùi đi, “Ta sẽ cố sức nghĩ, nàng chịu khổ mấy ngày nữa nhé”



***



Từ sáng tới tối mịt, càng làm việc không ngừng, cứ ba ngày liên tục như thế, Diệp Vũ mệt chết rồi, xương sống đau, ngả xuống giường thì ngủ luôn.



Tới giữa trưa hôm sau, nàng quét ở ngự hoa viên ven Bích Hồ.



Ánh nắng hôm nay thật tươi sáng, đem trang điểm ngự hoa viên như thế giới ngọc lưu ly, nhưng tháng giêng gió lạnh vô cùng, lạnh tới cắt da cắt thịt. Nàng không có áo lông dày mặc như trước, cũng chẳng có áo choàng, chỉ áo chiếc áo mỏng, gió lạnh xuyên thấu qua sợi vải len lỏi vào tận da thịt, rét thấu xương.



Nàng kiên trì ngày ngày, đem hy vọng duy nhất ký thác trên người Thẩm Chiêu. Hắn đã đồng ý rồi, sẽ nhất định làm được, nàng tin tưởng hắn.



Bỗng có ba cung nữ đứng trước mặt nàng, ưỡn thẳng ngực, lạnh lùng nhìn nàng, vênh váo tự đắc.



Diệp Vũ nghe nói, phòng nhỏ nàng ở kia ban đầu là của cung nữ Cho Hiểu Hồng ở. Cho Hiểu Hồng nịnh bợ Trương cơ cô, làm việc ác độc tàn nhẫn, làm không ít chuyện xấu vì Trương cô cô, là tay sai của Trương cô cô. Bởi vậy ở chỗ tạp dịch, Cho Hiểu Hồng là một người dưới một người trên vạn người, có không ít cung nữ sợ ả ta. Do TRâm Cài đã nói trước, nên Trương cô cô mới lệnh Cho Hiểu Hồng ra khỏi phòng. Cho Hiểu Hồng bị ép phải ra khỏi phòng đó, lại cho rằng là do Diệp Vũ chiếm lấy phòng ả ta, coi nàng như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt vậy. Bởi thế, đã nhiều ngày, Cho Hiểu Hồng luôn dùng ánh mắt đối địch trừng nàng.



Diệp Vũ cảm thấy không ổn, xoay người định đi, Cho Hiểu hồng ra lệnh cho hai thuộc hạ chắn đứng nàng lại.



“Ta mặc kệ ngươi là loại người nào, ngươi chiếm phòng của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Cho Hiểu Hồng cả vú lấp miệng em quát.



“Là do Trương cô cô an bài, ngươi có thể hỏi Trương cô cô mà xem” Diệp Vũ cãi cố.



“Ngươi nhất định là đã cho cô cô cái gì đó rồi, nên cô cô mới làm vậy” Một cung nữ phụ hoạ theo.



“Ngươi đây đang nói xấu Trương cô cô nhận hối lộ sao?” Diệp Vũ mỉm cười.



“Ngươi….”



Cho Hiểu Hồng cả giận nói, “Biết điều thì trả lại phòng cho ta, nếu không ta cho ngươi sống không bằng chết!”



Diệp Vũ thương lượng, “Ta có thể đem phòng trả lại cho cô, nhưng phải bẩm báo Trương cô cô trước đã”



Cho Hiểu Hồng nói ác độc, “Không biết tốt xấu! Các chị em, dạy dỗ cô ta một trận đi”



Diệp Vũ bỏ chạy, nhưng chân chạy sao bằng các ả, rất nhanh đã bị các ả đuổi kịp…. Sáu cánh tay túm lên người nàng, cấu nàng, véo nàng, đánh nàng, túm tóc nàng, giật áo của nàng….



Đau! Chỗ nào cũng đau hết!



Nàng liều mạng giãy dụa, phản kháng, có ý phản kích lại, nhưng không đánh nổi ba người đàn bà chanh chua, chỉ đành lấy tay che đầu và mặt, ngồi sụp xuống. Cứ thế, các ả lại càng ra sức bắt nạt nàng, cơn đau ngập tràn.



Cung nhân gần đó cũng sẽ không giúp nàng, có thể giúp được nàng chỉ có Trương cô cô mà thôi, nhưng lúc này Trương cô cô không có ở đây. Như vậy nàng chỉ có thể bị đánh, chịu đủ đau đớn…. Đang đau đớn, tim càng đau hơn… Trong lòng đau khổ ngập tràn, bi phẫn, chua xót…



“Dừng tay!”



Bỗng có người hét to một tiếng. Đám người Cho Hiểu Hồng không đánh nàng nữa, trong lòng Diệp Vũ vui sướng, như nghe được lệnh thiên thần triệu hồi vậy. Chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng thấy đứng cách đó không xa có mấy người, giữa hai người là một một nam, một nữ. Nàng chỉ nhìn thấy có nửa trang phục, người nữ thì mặc quần áo màu đỏ thêu chỉ ngũ sắc, đẹp đẽ quý giá tuyệt luân, nam tử thì mặc đôi giày thêu hoa văn rồng màu vàng sáng, khoác áo choàng. Trong lòng Diệp Vũ chấn động, chậm rãi ngẩng đẩu nhìn lên.



Sở Minh Phong ngang nhiên đứng đó, trên cao nhìn nàng chăm chú, mặt lạnh băng, mắt sáng quắc chẳng chút ấm áp, cứ như đang nhìn một kẻ xa lạ vậy. Còn dựa sát vào hắn là Văn Quý phi ăn mặc đoan trang hoa mỹ.