Bạo Quân Vô Địch

Chương 51




Nơi này có diện tích đất rộng lớn, khoảng 50 km vuông.

Hơn nữa, bên ngoài canh gác nghiêm ngặt, người thường chẳng thể nào tiến vào.

Bên trong, ngoại trừ nhân viên tuần tra vào khung giờ cố định hàng ngày, cũng không thể có ai khác.

Nhưng lúc này, lại có hai người xuất hiện ở đây.

Một bóng dáng cao lớn đeo mặt nạ vàng, đứng đó hai tay khoanh sau lưng, mặc dù không tỏa ra chút khí tức nào nhưng vẫn tạo nên cảm giác áp bức mãnh liệt.

Đây là khí thế của bậc cao nhân!

Người kia chính là cô gái mặc áo da xuất hiện trước đó ở Giang Thành, Mị Cơ.

"Chủ thượng, tôi đã lấy lại Cửu Long Đồ, chỉ có điều Thiên Tàn đại nhân đã...”

Cô ta không dám nói nữa.

Mặc dù nhiệm vụ lần này được tính là đã hoàn thành, nhưng cũng mất đi một cao thủ cấp Tông Sư.

"Chuyện này tôi biết rồi” Người đeo mặt nạ nói: "Thiên Tàn tự phụ quá, chết cũng là do tự chuốc lấy, không trách cô, cô xuống trước đi.
"Vâng, chủ thượng!"

Mị Cơ vội vàng đáp lại một tiếng, lùi bước ra phía sau,

Chỉ trong khoảnh khắc, thân ảnh đã biến mất.

Người đeo mặt nạ mở Cửu Long Đồ ra xem, sau đó bật cười to.

"Ha ha, đúng như tao nghĩ, chỉ có hậu nhân nhà họ Diệp mới có thể giải đáp được bí mật Cửu Long Đồ, kho báu ấy thuộc về tao rồi! Hửm?”

Lời chưa nói hết, gã đã nhướng mày

Hai bàn tay gã nhanh chóng chuyển sang màu tím xanh.

Trên bản đồ có chất độc!

Chỉ trong khoảnh khắc, người đeo mặt nạ cảm thấy toàn thân vô lực.

Bịch!

Chân mềm nhũn, thế mà lại quỳ xuống đất.

Gã vội vàng ném Cửu Long Đồ sang một bên.

Lúc này, trên Cửu Long Đồ hiện ra mấy chữ.

"Cho dù mày là thần, cũng phải quỳ xuống cho tao!"

Phựt

Người đeo mặt nạ tức giận phun ra một ngụm máu đen lớn.

Bao nhiêu năm nay rồi!

Chưa ai dám nhục mạ gã như vậy!
Nhưng hôm nay, mình lại bị một người trẻ tuổi lừa, thậm chí còn bị xúc phạm như thết

"Diệp Phàm, cứ đợi đấy, sớm muộn gì tao cũng sẽ khiến mày sống không bằng

Người đeo mặt nạ gầm gừ đầy căm hận.

Ngay sau đó, gã cần chặt răng, vội vàng ngồi xếp. bằng và đốc toàn lực vận công.

Một giờ sau, gã mới từ từ mở mắt ra và chậm rãi đứng dậy.

Tuy nhiên, vì gã đang đeo chiếc mặt nạ nên không thể thấy được biểu cảm hiện tại của gã.

“Thí thần phấn! Thỉ ra lại là Thí thần phấn! Không ngờ thẳng nhóc này lại có loại độc dược kỳ lạ như vậy, tao đã xem thường nó rồi!"

Thí thần phấn không màu, không mùi, là một loại độc dược chuyên dùng dành cho cao thủ đạt tới thần cảnh.

Một khi tiếp xúc, nếu không chết thì cũng phải bị thương nặng!

Nhưng các tu luyện giả dưới thần cảnh, ngay cả khi tiếp xúc với độc dược này cũng sẽ không có vấn đề gì.
Đây chính là sự dự phòng của Diệp Phàm!

Người đeo mặt nạ lấy ra một đôi gắng tay bằng da hươu và mang lên. Gã nhặt lại Cửu Long Đồ, cẩn thận cuộn lại và cất giữ kỹ lưỡng.

Sau đó, nhìn về phía Nam.

Ánh mắt của gã đầy vẻ tức giận và bất lực.

"Sáu tháng sáu, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi, có vẻ như mình phải bế quan để nhanh chóng chữa lành vết thương. Không biết có kịp hay không...”

Dù người đeo mặt nạ tu vi đạt tới Thông Thần, sâu không lường được, nhưng lúc này gã chỉ đơn giản là kìm nén được tác hại của độc dược mà chưa thể triệt để trừ khử. Nên vết thương của gã cũng không hề nhẹ.

Gã nhìn xung quanh một lượt, sau đó vung một chưởng.

Sau khi xóa hết tất cả dấu vết, thân hình gã lay động rồi biến mất không còn thấy đâu nữa.

....

Giang Thành.

Sáng hôm sau.

Đường Nhược Tuyết và Lý Hồng Thương đến Sơn Trang Vân Đoan.

Hai người mặt mày tái nhợt, lộ rõ vẻ mệt mỗi, rõ ràng là không ngủ suốt đêm qua.

"Diệp Phàm, anh nói xem một trăm tỷ ấy khi nào mới đến đúng hạn đây? Chỉ trong nửa ngày hôm qua thôi, 10 tỷ của chúng tôi đã bị ngâm nước một nửa thậm chí còn hơn, thực sự không thể cầm cự được nữa rồi. Làm sao bây giờ?"

Lý Hồng Thương cũng thở dài nói:

"Đúng vậy, Quân chủ à, nếu tình hình vẫn tiếp tục như thế này mà không có một nguồn tài chính lớn hỗ trợ, thì đến trưa nay thôi, bốn mươi tỷ của chúng tôi sẽ bị nhà họ Tống nuốt chửng hoàn toàn. Thực sự không thể cầm cự nổi nữa!"

Diệp Phàm nghe xong nhưng không hề có vẻ gì hoang mang cả. Anh chỉ cười nhạt nói:

"Hai vị cứ yên tâm, nguồn tài chính sẽ nhanh chóng đến đúng hẹn. Hai vị hãy gắng chịu thêm một chút nữa, sáng hôm nay hãy dùng hết sức để ngăn chặn nhà họ Tống xâm nhập kinh tế Giang Thành là được rồi.”

"Nhưng..” Đường Nhược Tuyết còn định nói gì đó nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn phải cần răng gật đầu.

Mũi tên đã bản ra khỏi cung, chuyện đã đến nước này, không còn đường lùi nữa, cũng chỉ có thể đi từng bước thôi.

Tuy nhiên, trong đôi mắt cô ấy vẫn hiện rõ vẻ lo lảng,

Một trăm tỷ ấy, liệu có thể đến kịp hay không đây?

Không lâu sau khi hai người ra về, hai người khác lại đến sơn Trang Vân Đoan.

Là hai người phương tây, mái tóc vàng óng và đôi mắt màu xanh biếc.

"Xin hỏi, ngài có phải là Diệp Phàm không? Chúng tôi được ông An Đức Liệt Tư Cơ phái đến, đây là thư giới thiệu của ông ấy.”

Diệp Phàm nhận lấy xem qua.

Đúng là do An Đức Liệt Tư Cơ viết

Tên này không chỉ huy động được một trăm tỷ mà còn phái hai chuyên gia tài chính hàng đầu thế giới đến giúp Diệp Phàm đấu trong trận chiến tài chính lớn này.

Sau khi đặt thư xuống, Diệp Phàm nhìn ra ngoài cửa số, lạnh lùng cười khẩy.

"Nhà họ Tống, lần này tôi sẽ khiến các người thua đến mức cái qu@n lót cũng không còn!”