Bạo Quân Vô Địch

Chương 78: Tiếng quỷ khóc sói gào




Bày ra một Dẫn Hồn Địa Sát Trận!

Loại trận pháp này cần dùng đến bảy mươi hai Vật cực âm, cực tà, có thể dẫn dụ âm hồn tà sát, là một trận pháp tà ác đáng sợ.

Tuy nhiên, điều đó cũng tùy thuộc vào người sử dụng và cách sử dụng.

Ý đồ của Diệp Phàm là dùng loại trận pháp này để hút ra chất độc khỏi cơ thể những người bị nhiễm độc của Ám Ảnh Lâu.

Bởi lẽ, bản chất chất độc kia chính là do âm hồn hình thành.

Chỉ vài phút sau, Diệp Phàm đã bày xong Dẫn Hồn Địa Sát Trận.

Trận pháp có diện tích phủ gần hai ngàn mét vuông,

“Trận khởi!”

Diệp Phàm đẩy một lượng chân khí khống lõ vào mắt trận, rồi quát lên một tiếng.

Tức thì.

Gió âm lạnh nổi lên bổn phía.

Khắp Phệ Hồn Cốc vang vọng tiếng quỷ khóc sói gào.

Không ngừng có những bóng đen mờ ẩn hiện, chui vào trận pháp.

Đó là linh hồn của mười ngàn người mới chết của nhà họ Tống cách đây hai ngày trước còn chưa tiêu tan hết.

Vừa chui vào trận pháp, những linh hồn đó liên phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Rồi bị trận pháp nghiền nát, hoàn toàn bị những mảnh tượng Phật hút lấy.

Cứ như thế liên tục suốt nửa tiếng.

Tất cả linh hồn lắng vắng trong Phệ Hồn Cốc đều bị hút hết sạch không còn một chút.

“Tốt lắm, bây giờ hãy để các anh em vào trong trận.”

Theo lệnh của Diệp Phàm, tất cả người của Ám Ảnh Lâu đều tiến vào bên trong trận pháp.

Dù chiếm diện tích găn hai ngàn mét vuông nhưng với mười ngàn người thì vẫn có phần chật hẹp.

May mà còn đủ chỗ để tất cả đứng vào được.

“Tất cả nghe lệnh, buông lơi tinh thần, nếu có cảm giác bất thường gì thì tuyệt đối không được chống cự!”



“Vâng, Quân chủ!"

Giây sau đó, họ đồn dập cảm nhận một lực hút mạnh mẽ, khiến chân khí trong cơ thể bị cuốn bay ra ngoài.

Đồng thời, cũng có một lưỡng khí tức âm trầm cực tà từ bên trong cơ thể cưỡn cuộn tuôn ra.

Tất cả mọi người đều ghi nhớ lời căn dặn của Diệp Phàm, mặc dù chưa đầy một phút đồng hồ, gần một nửa chân khí trong cơ thể đã bị cuốn bay ra ngoài, nhưng họ vẫn nghe theo, không hiề vận công chống cự.

Quân chủ mà Lâu chủ tin tưởng, họ cũng hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối!

Theo thời gian trôi qua, liên tục có người ngã xuống.

Đó là do chân khí bị xói mòn quá mức dẫn đến thân thể suy yếu.

Những mảnh tượng Phật bày thành trận pháp lấp lánh sáng lên.

Cho đến phút thứ năm, chúng mới thu hồn ánh sáng.

Diệp Phàm thu tất cả mảnh tượng về.

Anh nhận thấy những mảnh dùng để bày trận dường như đã tràn trẽ năng lượng, trên bề mặt của chúng có ánh sáng màu máu khẽ chuyển động.

"Được rồi, các người đã được giải Sát Độc."

Diệp Phàm cười cười vỗ tay.

Anh nhẹ nhàng như vừa làm một việc nhỏ nhặt vô nghĩa.

Mười ngàn người của Ám Ảnh Lâu đều ngỡ ngàng. sửng sốt.

Đó là một loại độc mà cả Thánh Thủ Dược Vương cũng bó tay không làm gì được, thế mà Quân chủ chỉ mất vài phút đã giải quyết xong

Hơn nữa, còn giải độc cho cả mười ngàn người củng lúc!

Thực sự là một kỳ tích!

Thần nhân!

Xôn xao...

Mười ngàn người đồng loạt quỷ xuống.

“Đa tạ Quân chủ cứu mạng, từ nay về sau, chúng tôi nguyện thề sống chết trung thành với Quân chủ!”



Tiếng hô vang như sóng đồn núi lở trong Phệ Hồn Cốc, không ngừng vang vọng.

“Được rồi, các anh em hãy đứng lên đi, đó chẳng qua chỉ là việc vặt mà thôi."

Sau khi mọi người đứng lên, Thanh Ảnh tiến ra phía trước, chuẩn bị dẫn người rời đi.

Diệp Phàm mim cười nói:

"À đúng rồi Thanh Ảnh, lần trước đối phó với nhà họ Tống, tôi cũng phải cảm ơn mọi người đấy."

“Như vậy đi, hôm nay đã có duyên gặp gỡ, để tôi mời các anh em ăn bữa đêm, rồi sau đó các người có thể lên đường."

Thanh Ảnh tất nhiên không dám từ chối.

Huống hồ, được ở lại bên Quân chủ thêm một lúc nữa cũng là vinh hạnh lớn cho anh ta.

Chỉ có điều, sau khi Diệp Phàm nói xong, anh có vẻ bối rối khó xử.

Người quá đông, đến tận mười ngàn người, nhà hàng nào có thể chứa nổi chứ?

Anh sờ sờ mũi.

Có rồi!

Phố Gia Tân ở ngoại ô phía Tây.

Suốt con phố ấy đều là những quán ăn vỉa hè bán đồ nướng, chắc chắn có thể đủ chỗ cho hơn mười ngàn người.

Sau khi đến phố Gia Tân, sắp xếp cho mọi người ngồi ăn ở các quán khác nhau, bọn họ bắt đầu ăn uống

Diệp Phàm, Đường Nhược Tuyết và Thanh Ảnh ngồi cùng nhau tại một quán nướng giữa đường phố.

Tên quán là Lão Địa Phương.

Họ vừa ăn vừa trò chuyện, Diệp Phàm cũng không ngần ngại chia sẻ một số vấn đề về tu luyện, giúp Thanh Ảnh nhận được nhiều điều bổ ích.

Đường Nhược Tuyết ngồi bên cạnh, đôi mắt dán chặt vào Diệp Phàm không rời.

Nhìn thế nào cũng thấy thích.

Nhưng ngay lúc ấy, một gã mặc áo T-shirt màu xanh lá, toàn thân tỏa mùi rượu, loạng choạng đến trước mặt Đường Nhược Tuyết.

Rồi một giọng nói khàn khàn như vịt trống vọng lên:

“Này em gái, không tồi nhỉ, uống với anh đây một ly nhé!"