Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 14: Bà ta muốn chia rẽ chúng tôi




Thanh âm của Á Nhụy trong trẻo nhưng không thể đem đến cảm giác bình yên, cứ như dùng vẻ bề ngoài để che dấu đi thứ gì đó. Dạ Ảnh Quân chưa từng thấy hắn khóc, càng tò mò không biết đối phương có thể khóc hay không.

Mà hơn hết, việc bước đi trên đôi chân có thật sự khả thi?

Dạ Ảnh Quân lái xe về nhà, vừa vào bên trong, cậu nhìn thấy biển số thân thuộc, trong lòng đột nhiên nổi thịnh nộ.

Người phụ nữ đáng ghét đến rồi, bà ta sẽ kéo chu Nam vào những thứ quy tắc và khuôn phép.

Đặt hết tâm trí vào Chu Nam nên cậu lơ là mốc thời gian. Nếu đi sớm hơn một ngày, bây giờ đã có thể ngồi bên cạnh xem biểu cảm của bà ta rồi, xuất hiện lúc này chỉ mang theo phiền phức cho anh.

Chu Nam bề ngoài bình tĩnh, trong lòng đã gấp lắm rồi, cả một đêm không liên lạc được với mèo lười.

“Suốt đời chỉ làm nhân viên, tầm nhìn của con thật hạn hẹp.” Người phụ nữ nói với chất giọng khinh bỉ.

Đôi mắt đảo quanh hỏi: “Con mèo đó đâu rồi? Con muốn nuôi nó đến khi nào?”

Nhắc đến mèo lười, Chu Nam tránh không khỏi dao động: “Người muốn con vứt bỏ Ảnh sao?”

“Đúng vậy, nếu muốn giữ lại phải đáp ứng một điều kiện.” Nhã Lệ Tú nâng mắt nhìn về phía đối diện, chất giọng trở nên trầm đục “Giành lấy cái ghế giám đốc của tập đoàn Chu Thị.”

“Người bận tâm nhiều thứ rồi.” Chu Nam bình thản nói tiếp “Nghĩ cũng đừng nghĩ, cái bánh ngọt đó con không muốn có phần.”

“Chắc là ta phải giết thứ lông lá đó con mới chịu tỉnh ra.” Nhã Lệ Tú đứng dậy, mang theo khí thế cường quyền.

Bà ta lớn tiếng nói: “Đừng nghĩ ta không dám.”



Chu Nam đứng dậy, mặt đối mặt chất vấn: “Kỳ vọng các người đặt ở chỗ tôi, đến đây thôi.”

Đối phương ngỡ ngàng, muốn nói nhưng lời ra đến cửa miệng không thể thành tiếng, quả thật bà ta kỳ vọng con trai mình trở nên hoàn hảo, trở thành một người tài giỏi có đầy đủ phẩm chất cao quý.

Bà ta cảm thấy khá ổn cho đến khi anh nhặt con mèo hoang về nuôi dưỡng, nó phá hỏng hết mọi thứ. Một người thừa kế không nên như thế, không nên dành tình cảm cho một loài vật.

Trán Nhã Lệ Tú nổi đầy gân xanh, bước chân vội vã đi vào phòng, đảo mắt đảo liên tục tìm kiếm con mèo với bộ lông trắng.

Chu Nam ngồi tại chỗ mặc cho bà ta bới lông tìm vết, anh lo cho Dạ Ảnh Quân nhưng cũng mừng vì ngày hôm trước có dặn cậu hôm nay hãy rời đi.

Nhã Lệ Tú tìm không thấy, tức giận hỏi: “Con đem gửi nó đi đâu rồi?”

“Con không muốn cãi nhau.” Anh hạ giọng nói “Mời người về.”

Chát!

Bà ta thẳng tay tát, gương mặt lạnh băng kia lập tức ửng đỏ: “Ta dạy con cư xử thế này sao? Đuổi chính mẹ ruột mình.”

“Người đang tức giận, tốt nhất không nên đôi co.” Chu Nam xoay mặt sang hướng khác, trong lời nói có chút cam chịu.

Anh cãi lời bà ta đã là một chuyện lớn, trước nay chưa từng có. Số phận của anh không do ông trời định sẵn càng không có duyên số, là do sự sắp đặt và mở đường của Nhã Lệ Tú.

Chu Nam như cục bột trắng, vừa mềm vừa mịn, dễ nhào nắn, chỉ cần chiếc khuôn đủ chắc, liền ép thành hình dạng người khác mong muốn.

Nhã Lệ Tú ra về trong tức giận, bà ta vừa rời đi Dạ Ảnh Quân thấp thỏm bước vào, cậu nấp ở bên ngoài đã nghe thấy hết. Gương mặt Chu Nam hằn lại dấu vết trông thật dữ tợn, khóe môi tóe máu, cái tát kia quả thật ra tay không biết nặng nhẹ.



Cậu nắm chặt viên ngọc trai, khẽ lên tiếng hỏi: “Anh không sao chứ?”

“Không sao.” Nói rồi Chu Nam xoay người bỏ lên lầu.

Trần Duệ nấp ở phòng nếp rón rén đi ra, thấp giọng nói: “Phu nhân tính khí nóng nảy, chắc là dọa cậu rồi.”

“Đã quen rồi.” Cậu nhìn theo Chu Nam, rồi tiếp tục nói “Bữa chiều cứ để tôi nấu.”

“V,vâng ạ.” Trần Duệ cảm thấy bất an, giao phó cho cậu trai trẻ này liệu có ổn?

Dạ Ảnh Quân cất viên ngọc trai vào chiếc hộp đặt trong ngăn tủ ở đầu giường, lao vào làm bữa chiều như đã nói, những món học được từ tivi đều đem ra nấu, đến khi cơm chín, canh bốc khói nghi ngút, đĩa thịt xào cải cũng dậy mùi thơm cậu lấy hết can đảm đẩy cửa vào phòng Chu Nam.

“Không có phép tắc.” Chu Nam xoa mi tâm, lạnh lùng nói.

Cậu ngoan ngoãn bước ra ngoài, gõ cửa rồi mới đi vào lại: “Anh xuống dùng cơm.”

“Không đói, cậu cứ dùng trước.” Anh phớt lờ cậu, không thèm nhìn ra phía cửa.

Dạ Ảnh Quân chậm rãi tiến lại gần, theo thói quen mà ngồi hẳn lên bàn làm việc của anh, thản nhiên chạm lên má đối phương: “Anh không bôi thuốc sao?”

Chu Nam xoay đầu tránh né: “Cậu không cần lo, chỉ là vết thương ngoài da.”

Dạ Ảnh Quân mang tạp dề, ngồi im bất động, gương mặt ủ rũ: “Anh lạnh nhạt với tôi, là vì không thích hình dáng này sao?”

“Biết thế tôi đã không biến về hình người, suốt đời suốt kiếp ở hình dạng mèo để anh có thể thâm sự.” Cậu rưng rưng sắp khóc, tiếp tục nói “Bây giờ mọi chuyện anh đều không kể cho tôi nghe nữa.”