Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 3: Ảnh




Trong cái lạnh của khí trời, nhận được nhiệt độ ấm áp từ đôi bàn tay trắng mịn của anh thì còn gì bằng. Dạ Ảnh Quân muốn thoát khỏi bàn tay ấy, là do chẳng còn sức vùng vẫy chứ nào có dễ dãi như vậy.

Chu Nam đối nghịch với tử thần, cố hết sức giữ lại chút hơi tàn kéo dài mạng sống cho cậu. Dáng vẻ anh mặc lớp áo sơ mi trắng bị nước mưa dọi tạc đến lộ hai đầu ti khiến người khác khó mà bỏ qua, hình ảnh đó vô tình in sâu vào tâm trí cậu, gương mặt lạnh lùng mang theo ánh mắt ghét bỏ lại làm ra hành động khiến cậu muốn nhanh nhanh hồi phục để báo đáp anh.

Tận đến khi nhìn thấy mọi người tổ chức tang lễ cho Chu Nam, cậu vẫn không thể quay lại dáng vẻ của con người. Trốn ở một gốc, đôi mắt long lanh cứ dừng mãi ở chỗ bức di ảnh.

Tang lễ còn chưa hoàn thành xong, đôi bàn tay với nước sơn đỏ chót vươn ra chụp lấy cái đầu cậu, trong lúc chống cự móng vuốt vô tình cào vào đối phương, không ngoài dự đoán mụ đàn bà đó đã ném cậu thật mạnh vào bức tường.

Dạ Ảnh Quân gắng hết sức để tẩu thoát, xui xẻo là bị bọn trẻ con ở Chu Gia bắt được, chúng nó dùng chân để đứng lên người cậu, nghe tiếng xương gãy mà chẳng làm được gì. Trưởng bối nhìn thấy đều làm ngơ có vài người còn góp vui bằng cách châm tàn thuốc vào người cậu.

Bộ lông trắng trẻo thoáng chốc đã tả tơi, bám đầy bụi bẩn. Một bên mắt bị lọt ra ngoài vì có người cố ý lôi nó ra, ngày Chu Nam chết cậu cứ như quay về ngày mưa đó, tiếng thở nặng nhọc cố gắng giữ lại sinh mạng, muốn tận mắt nhìn thấy anh yên nghỉ.

Không kịp, tất cả đều không kip…

Trong lúc mọi người dâng hương, cái mùi khó ngửi cay xòe mắt cậu, lưỡi dao lạnh lẽo chậm rãi khoét sâu vào da thịt, bọn họ lôi nội tạng cậu ra ngoài rồi chà đạp.

“Chu Nam thương con mèo này như vậy, tôi nhìn mà ngứa mắt.”

“Đúng vậy, thật thỏa mãn. Từ lâu tôi đã muốn ra tay rồi, lần trước khi họp tôi cứ thấy nó lãng vãng trước ống kính, bực hết cả mình.”

“Thứ lông lá này mấy lần trước cào vào tay tôi, hôm nay coi bộ không còn cơ hội đó nữa rồi.”



Trước khi nhắm mắt Dạ Ảnh Quân đã thề rằng nếu sống lại một lần nữa, cậu nhất định phải biến thành hình người ăn Chu Nam mà không nhã xương. Chu Gia, một người cũng không thể thoát.

Khi mở mắt ra hình ảnh đầu tiên cậu nhìn thấy là Chu Nam, bản thân lăn lộn mấy chục vòng trên nền nhà, tìm cách xác định có phải là thật hay không, cậu khóc suốt một tuần khiến Chu Nam lo sốt vó.

Mấy ngày trước có một trận mưa lớn, Dạ Ảnh Quân không ngần ngại leo lên nóc nhà hứng gió tắm một trận cho thật đã, mấy đạo sấm sét cứ dọc ngang bầu trời đánh cho cậu xì khói đen, Chu Nam đâu có thấy cảnh một con mèo xả nước trong bồn tắm tự làm sạch cho mình.

Ngày cậu biến thành người cũng trùng hợp đến kỳ động dục, xém chút nữa kiềm chế không nổi mà đâm thứ trướng to bên dưới vào cái lỗi kia rồi.

Trước khi chết cậu hạ quyết tâm là thế nhưng đến lúc thực hành thì có chút sợ hãi, sợ Chu Nam không nhìn mặt cậu nữa, nếu như vậy bào thù còn ý nghĩa gì chứ?

Trong lúc không gian tĩnh lặng, tên biến thái bên cạnh án binh bất động, Chu Nam tức tốc vén chăn dùng hết sức lực chạy khỏi phòng khóa trái cửa.

Dạ Ảnh Quân bên trong điên cuồng đập cửa, cậu chỉ sợ trong lúc hoảng loạn Chu Nam rời khỏi nhà bằng bộ dạng đó, chính là bên dưới không có mặc gì, gặp mặt người khác thì càng gay go hơn.

Cậu lớn tiếng nói vọng ra: “Anh định làm gì?”

Chu Nam không đáp, tay nhanh chóng nhập số gọi điện cho cảnh sát, vừa kết nối cánh cửa đã bị đạp văng ra khỏi khung.

Dạ Ảnh Quân nhẹ nhàng cướp lại chiếc điện thoại, lôi anh đến sofa. Cái chỗ mà cậu và anh hay ngồi xem tivi, mỗi ngày mỗi bản tin về tài chính, nghe đến chai cả tai.

“Không cho phép gọi cái tên kia đến.” Dạ Ảnh Quân giữ chặt hai tay đối phương, tay còn lại chà xát lên đôi môi ửng đỏ.

Chu Nam từ nãy đến giờ cứ bị xoay như chong chóng chẳng có thời gian suy xét cẩn thận, để ý thì thấy dường như cái tên biến thái này biết khá rõ về anh, tên và ngay cả những mối quan hệ xung quanh.



Anh sợ hãi hỏi: “Cậu theo dõi tôi?”

“Anh chậm hiểu thật đấy, tôi là Ảnh.” Cậu cuối người dán lòng ngực săn chắc của mình lên lớp áo sơ mi của Chu Nam, nhỏ giọng “Sao lại đơ ra rồi?”

Chu Nam cảm thấy chuyện hoang đường gì cũng có, bản thân đột nhiên sống lại với mốc thời gian không trùng khớp với đời trước, thì chuyện Tiểu Ảnh con mèo lười nhà anh biến thành người cũng có thể.

Có thể lừa gạt bản thân mình để tin chuyện này, ổn mà.

Thật sự thì… Không ổn chút nào hết!

Chu Nam lắp bắp mở miệng: “Nhưng Tiểu, Tiểu Ảnh rất ngoan ngoãn, không, không có làm ra những chuyện này.”

Câu nói này không sai chỉ là nên dùng vào đời trước khi làm một con mèo ngu ngốc nghe lời chủ nhân, muốn một đời được anh chăm sóc, ở bên cạnh thôi là đủ. Chỉ tiếc Chu Gia đắc tội với cậu mà Chu Nam không phải ngoại lệ, anh dám bỏ cậu lại một mình để đám người kia tùy tiện ức hiếp.

Dạ Ảnh Quân chậm rãi cởi từng cúc áo của anh, một cái rồi lại một cái đến khi hai chấm hồng hiện ra trước mắt. Thứ này cậu mỗi ngày đều nhìn thấy, trong lúc muốn sưởi ấm đã chuôi rút vào bên trong động chạm bằng móng vuốt của mình.

Sờ trực tiếp như này thì kích thích hơn nhiều, Dạ Ảnh Quân cúi đầu mút nhẹ, chiếc lưỡi hư hỏng quấn lấy ra sức đùa nghịch. Bên còn lại không ngừng xoa nắn, đầu ti hồng hào chỉ một lát đã dựng đứng lên.

“Dừng lại, dừng!” Chu Nam dùng hai tay đẩy đầu cậu ra nhưng không mấy hiệu quả, hơi thở dần trở nên hỗn loạn.

“Cậu đến kỳ động dục, tôi… Á a…” Anh khó khăn che miệng, bên dưới lại có phản ứng rồi.