Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 6: Quay về nhà




“Để biến thành người cậu đã đánh đổi thứ gì sao?” Anh áp tay lên má con mèo lười nhà mình khẽ vuốt ve.

Từ khi nhặt cậu về những ác mộng đã chấm dứt sau nửa năm, tính theo khoảng thời gian này đáng lý đã ổn định. Nếu như gặp phải ác mộng nhất định là một chuyện khác, nghĩ đến đây Chu Nam lại không muốn nhớ đến bộ dạng lấm lem khi lần đầu gặp Dạ Ảnh Quân.

Bọn họ dính chặt lấy nhau ngủ cho khi mặt trời lên cao, Chu Nam nằm trong vòng tay của con mèo lười ngủ ngon đến mức quên luôn bản thân phải đi làm. Anh bật dậy với gương mặt hoảng hốt, đôi mắt đảo vài vòng rồi nhìn đến người nằm bên cạnh.

Anh nhẹ nhàng rời khỏi giường, cẩn thận từng chút gỡ cái tay mèo đang nắm chặt gốc áo. Vào phòng vệ sinh làm thủ tục buổi sáng, tắm qua một lượt, quần áo tươm tất để chuẩn bị quay về công việc nhàm chán trước khi đảm nhận vị trí giám đốc của tập đoàn Chu Thị.

Rèm cửa được che chắn cẩn thận, trong phòng bao trùm bởi ánh sáng nhạt nhòa phát ra từ chiếc đèn ngủ, đủ để soi rọi gương mặt điển trai đang chìm đắm trong giấc ngủ say.

Chu Nam xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần âu, động tác chậm rãi thắt cà vạt, vest ngoài được anh vắt trên tay thư thả rời khỏi phòng.

Chiếc xe lăn bánh rời khỏi bãi đỗ, trước khi đi Chu Nam đã căn dặn người chuẩn bị bữa sáng cho con mèo lười nhà mình. Đặc biệt nhấn mạnh khẩu phần ăn dành cho người và hôm nay không cần chăm sóc Ảnh, còn phải gọi người đến sửa chữa cánh cửa.

Đến khi Dạ Ảnh Quân thức dậy, người bên cạnh đã mất tích.

Những ngày trước, khi cậu vừa mới trùng sinh, mỗi lần mở mắt đều nhìn đến chỗ Chu Nam đầu tiên, hiện tại cũng vậy, cảm giác trống trải đến bất an. Cậu bị hình dáng bốn chân hạn chế hầu hết các hoạt động, lần này nhất định không để tên chủ nhân ngu ngốc chạy lung tung nữa.

Cậu vừa bỏ chân xuống giường ngời giúp việc cũng xuất hiện, bởi vì phòng không có cửa, dáng vẻ khúm núm muốn nói rồi lại thôi.

Nhìn biểu hiện này Dạ Ảnh Quân có thể hiểu được, bởi vì ngôi nhà này ngoại trừ cái người tên Châu Đông Doanh, chủ nhân ngu ngốc của cậu chưa từng dẫn bất kỳ ai về nữa.

“Tôi là Trần, Trần Duệ, mỗi ngày sẽ đến nấu ăn và dọn dẹp.”



Dạ Ảnh Quân lắc cổ vài cái, khẽ đáp: “Chu Nam dặn dì nấu bữa sáng cho tôi sao?”

“Đúng vậy, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”

Thường ngày Trần Duệ luôn chăm sóc cho cậu, từ thức ăn đến xử lý phân, mỗi thủ tục đều tận tụy mà làm, đối với con người này Dạ Ảnh Quân không có thành kiến. Chẳng qua, cậu không hay thân thiết với người khác, trước đây là như thế sau này cũng như thế.

“Anh ấy có gọi về hỏi tình hình nhớ nói tôi dùng rất ngon miệng, tôi còn có việc đi trước đây.”

“Vâng.”

Trần Duệ bị cái giọng điệu khinh khỉnh kia lấn át, e dè gật đầu rồi quay đầu ra ngoài. Đợi vị kia rời khỏi nhà mới có thể quét dọn phòng, có cho bà ấy mười lá gan cũng không dám lởn vởn trước mặt.

Thật sự quá đáng sợ rồi!

Dạ Ảnh Quân đi vào phòng thay đồ của tên chủ nhân ngu ngốc, lựa một lúc mới tìm được bộ vừa người.

Cái áo hoodie đen cũng là duy nhất, trước đây cậu từng thấy Chu Nam mặc qua một lần. Chiếc quần sort quá cỡ may mắn là Chu Nam chưa vứt đi, quần lót thì phải chịu đựng một chút, chẳng có cái nào vừa với cậu.

Tắm xong Dạ Ảnh Quân lập tức rời khỏi nhà bằng chiếc BMW của Chu Nam, cậu vì gặp tai nạn mà biến về thành hình dạng mèo, đương nhiên là biết lái xe còn rất thuần thục. Tay chạm vào vô lăng đã mất hút, bởi thế mới có chuyện xảy ra.

Trước đó còn tiện tay lấy luôn chiếc mũ lưỡi trai của Chu Nam, bước chân tràn đầy tự tin vào thẳng trụ sở chính của tập đoàn Miêu Lan. Chẳng kiêng nể ai, đến quầy lễ tân dùng hai ngón tay chạm mấy cái liên tục xuống mặt bàn gây sự chú ý với nhân viên.

Cậu ra lệnh: “Kết nối máy với chủ tịch.”



Người nhân viên ngơ ngác với thái độ xấc xược, phong cách ăn mặc chẳng lịch sự chút nào, nói trắng ra là không thích hợp với môi trường hiện tại, còn có cả chiếc mũ lưỡi che đi nửa khuôn mặt, càng thêm khả nghi.

“Cậu đã lên lịch hẹn riêng với chủ tịch chưa ạ?” Người nhân viên vì phép lịch sự mà hỏi.

Dạ Ảnh Quân mất hết kiên nhẫn, ngẩn cao đầu để lộ đôi mắt sắc lẹm gần như có thể phát sáng: “Chưa, nhưng tôi có thể đuổi việc cô đấy.”

Câu dọa nạt này trực tiếp tác động đến lòng tự tôn của người nhân việc, thay vì kết nối với chủ tịch, một đám bảo vệ xuất hiện sau cuộc gọi. Nhìn bước chân sầm sập của bọn họ Dạ Ảnh Quân cũng đoán được, bản thân sắp bị cưỡng chế rời khỏi đây.

“Tôi đùa với các người à?” Cậu gằn giọng, quét mắt nhìn toàn bộ.

Đám người khác cũng tiến vào sảnh công ty, tất cả nhìn nhau một mặt khó hiểu. Một trong số đó lên tiếng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người nhân viên rời khỏi quầy lễ tân trịnh trọng cuối người đáp: “Vị này nằng nặc đòi gặp mặt chủ tịch khi chưa có cuộc hẹn riêng.”

Tịnh Tú Hương vừa tháp tùng chủ tịch trở về lại gặp phải mấy tình cảnh oái oăm, cô ta tự hỏi tác phong làm việc của những người này sao lại kém đến thế, cứ nhất thiết để chủ tịch bắt gặp cảnh này.

Cô ta lịch thiệp ra lệnh: “Lôi người ra ngoài.”

Dạ Ảnh Quân tiến đến vài bước, nhếch mép cười khinh bỉ: “Ông già kia chưa lên tiếng cô gấp cái gì?”

Cái giọng điệu thiếu đòn, cách nói này Dạ Dao Quân một thoáng kinh ngạc, tay ra hiệu cho bảo vệ không được hành động. Con trai ông ta chết không thấy xác, mặc dù tỷ lệ sống sót thấp đến mức tuyệt vọng nhưng ông ta chưa từng từ bỏ chuyện truy tìm tung tích.

Dạ Dao Quân cho phép cậu lên tầng cao nhất của trụ sở, trong suốt quá trình di chuyển ông ta thích cái cách cậu đi ngang hàng chẳng để ai vào mắt.