Báo Thù Gì Chứ? Bận Yêu Đương Rồi!

Chương 9: Tôi muốn hôn




“Bị đau ở đâu sao?” Chu Nam lo lắng ra mặt, đã một khoảng thời gian anh không lộ biểu cảm thất thố như vậy.

Bàn tay của Dạ Ảnh Quân từ lâu đã lạnh toát, cậu khẽ lắc đầu: “Chuyển sang nhà mới anh có cho tôi ngủ cùng không?”

“Cậu sợ ngủ riêng đến như vậy sao?” Anh ngạc nhiên hỏi.

Cậu thành thật đáp: “Chu Nam đừng đuổi đi.”

“Ai nói tôi đuổi cậu?” Cái gương mặt này đúng là phạm luật, anh không nghĩ ngợi gì nhiều lập tức ôm người vào lòng.

Đứa em trai này như ánh sáng của anh vậy, ánh sáng rời đi rồi tất cả còn lại chỉ là bóng tối.

Trừ khi Dạ Ảnh Quân muốn đi, anh không thể từ bỏ ánh sáng của mình.

Trong vòng tay của Chu Nam, Dạ Ảnh Quân lại tìm thấy được cảm giác an toàn, nghĩ về đời trước, mớ hỗn độn không ngừng tra tấn cậu. Có lẽ vì cậu đã biến về hình dạng là con người nên Chu Nam có vài dự tính khác, nhưng bắt cậu phải ngủ riêng thì tuyệt đối không thể.

“Nơi này quá tách biệt, cậu cần phải hòa nhập với con người, được không?” Chu Nam vừa vỗ về an ủi vừa nói.

Chỉ mới nhiêu đó đã làm Chu Nam xót muốn chết, nếu cậu mà khóc thì thật sự khó tưởng tượng.

Sau một lúc dỗ dành Dạ Ảnh Quân mới chịu tươi tỉnh, cậu tựa đầu vào vai anh.

“Vì sao lúc mới biến thành người cậu lại tức giận như vậy? Có chuyện gì bất mãn sao?” Anh luôn canh cánh trong lòng chuyện này.

Bị hỏi bất ngờ Dạ Ảnh Quân đột nhiên biến sắc, trả lời như thế nào đây? Chẳng lẽ nói rằng bản thân được trùng sinh, kể ra những chuyện đời trước, nói rằng anh chết thảm, cậu bị người nhà anh dày vò đến khổ sở, trách anh vì dám bỏ rơi cậu?



Dạ Ảnh Quân đảo mắt một vòng lập tức đáp: “Anh không nhớ gì sao? Ngày hôm đó anh về nhà trễ chắc chắn là đi ăn cùng với cái người đồng nghiệp tên gì gì đó.”

Gì gì đó trong miệng cậu thật ra biết tỏng, chính là cái tên Châu Đông Doanh.

Không nhắc thì thôi nhắc đến lại thấy bực mình, Chu Nam bị che mờ mắt mới tin tưởng nhầm người, thực sự coi người ta là bạn.

Chu Nam cố che giấu đi cơn sóng đang cuộn trào, cơ mặt giãn ra vài phần anh nói: “Ngày mai chúng ta đi làm giấy tờ tùy thân.”

“Vấn đề đó anh không phải lo, giấy tờ tùy thân trước giờ vẫn để ở chỗ cũ.” Cậu bĩu môi đáp.

“Chỗ cũ?” Anh nghi hoặc hỏi.

Dạ Ảnh Quân mắt chăm chú nhìn vào tivi, thờ ơ đáp: “Đúng thế.”

Chu Nam chần chừ một lát, quyết định mở miệng hỏi: “Cậu có nhà đúng không?”

Cậu không đáp, đôi mắt long lanh đột nhiên tuôn trào, Dạ Ảnh Quân rơi nước mắt trong im lặng, dáng vẻ tuổi thân vô cùng đáng thương.

Chu Nam đơ người ra, bản thân đã hỏi những thứ không nên hỏi. Anh dùng tay lau nước mắt giúp đối phương, Dạ Ảnh Quân dường như còn để tâm lập tức quay đầu tránh né.

Khóe môi cậu giật giật muốn nói rồi lại thôi, giống với kiểu ấm ức không nói thành lời.

“Còn khóc nữa mắt sẽ sưng lên.” Anh đứng dậy rời khỏi phòng khách, tạm thời tránh mặt thì tốt hơn.

“Gây chuyện rồi còn muốn bỏ đi.” Dạ Ảnh Quân trừng mắt nhìn anh.

Chu Nam thật sự không thể đuổi kịp mạch cảm xúc của mèo lười, cậu muốn anh như thế nào đây?



Anh nửa quỳ trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn cậu, giọng điệu trở nên ấm áp: “Khi nào tâm trạng tốt lên có thể kể cho tôi nghe không, quá khứ của cậu ấy.”

“Không muốn.” Cậu phồng má đáp.

Chu Nam khẽ mỉm cười: “Lì quá đi, không dễ thương như vẻ bề ngoài gì cả.”

Dạ Ảnh Quân hờ hững nhìn sang trái nghĩ ngợi một lúc, sau đó đưa ra lời đề nghị: “Anh hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho anh biết một chuyện.”

“Tôi đi ngủ trước.” Anh dứt khoát đứng dậy, một mạch đi thẳng vào phòng.

Dạ Ảnh Quân vứt gối một bên, thả chân xuống sofa nôn nóng đuổi theo phía sau: “Có nhiều chuyện thú vị lắm, anh không biết đâu tôi thấy người cá ở biển lớn này, tôi còn thấy mấy con thỏ dễ thương lắm.”

Chu Nam vào phòng vệ sinh khóa trái cửa, gương mặt đỏ ửng, cơ thể dần nóng lên, mọi thứ phản chiếu trong gương làm anh chẳng thể biện minh nổi. Thước phim nóng bỏng lướt qua đầu, hình ảnh Dạ Ảnh Quân đè trên người anh ùa về, chân thật đến từng cái đụng chạm.

Tiếng nước xả ồn ào lấn át đi mọi thứ, anh liên tục dùng nước dội vào mặt, hi vọng dòng nước lạnh tẩy rửa đi những suy nghĩ đen tối kia.

Giọt nước theo đường nét trên gương mặt chảy xuống cầm, rơi xuống lớp áo ngủ mỏng manh, anh mở cửa nhưng bị thân hình cao lớn của Dạ Ảnh Quân chắn mất đường đi.

“Cậu đã đỡ hơn chưa?”

Từ khi nào nói chuyện với mèo lười mà phải ngẩng đầu vậy?

Dạ Ảnh Quân khoanh tay trước ngực, đôi mắt mèo cố nhịn để không nhìn gương mặt dụ hoặc của Chu Nam: “Anh không muốn nghe chuyện của người cá sao? Bọn họ đều nghi ngờ đủ điều, tôi đã tận mắt chứng kiến, anh thật sự không có hứng thú?”

“Đừng nói nhảm nữa mà.” Anh lách người lướt qua người cậu “Tôi muốn ngủ.”