*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
***
Giấc ngủ trưa này, Nguyễn Vũ ngủ rất sâu, trong mơ cậu lại quay về kiếp trước, loại cảm giác bất lực này khiến cậu thấy hít thở không thông, nhiều lần giãy giụa muốn tỉnh dậy đều không thành.
Loáng thoáng cảm nhận được có ngoại lực đang đẩy mình, Nguyễn Vũ thoáng chốc mở mắt ra, trong mắt mang theo khủng hoảng.
“Nguyễn Vũ, đừng ngủ nữa, người đến rồi.” Tay Uông Tuyền đẩy Nguyễn Vũ lần nữa, lại bị Nguyễn Vũ vô thức né tránh.
Tức khắc, cả hai người đều ngẩn ra.
Ba giây sau Nguyễn Vũ thu hồi cảm xúc trong mắt, cười nói: “Ngủ lâu quá, bị co rút gân rồi.”
“Đến hết rồi à, vậy nhanh nhanh đi tuyển người thôi.” Nguyễn Vũ đứng dậy, khôi phục gương mặt tươi cười trước sau như một, phảng phất như chưa có gì xảy ra.
Uông Tuyền cũng không nghĩ nhiều: “Đúng vậy, đều đang chờ ở phòng khách tầng một, lão Bành đang đón tiếp bọn họ.”
“Được, chúng ta xuống thôi.” Nguyễn Vũ nói.
"Ừ" Uông Tuyền dẫn trước ra khỏi phòng huấn luyện, Nguyễn Vũ theo sát đằng sau.
Hai người bước vào thang máy, đi xuống phòng khách tầng một.
6 thanh niên trẻ tuổi đang ngồi trong phòng khách, đủ kiểu cao thấp mập ốm.
Một cậu nam sinh dáng người mập mạp vừa thấy Nguyễn Vũ hai mắt đã sáng lên: “Trời ạ, anh trai báo thủ.”
Sắc mặt Nguyễn Vũ hơi kinh ngạc, không nghĩ đến ở đây mà cũng gặp được người hâm mộ?
Thực ra cậu ta không hề lùn chút nào, chỉ là hơi béo, cho nên nhìn có vẻ không cao lắm, cậu ta chủ động làm quen trước, vừa kích động vừa không chắc chắn nói: "Là anh thật sao, anh trai báo thủ.”
Mắt Nguyễn Vũ thoáng dao động, giọng nói mang theo chút lười biếng vừa tỉnh ngủ: “Là tôi, suỵt, đừng nói ra ngoài nha."
Cậu ta gật đầu, cười rộ lên nhìn hơi ngốc nghếch.
Bành Lực nhìn thấy mọi người đều đến đủ rồi, bắt đầu vào chuyện chính.
“Đây là huấn luyện viên của THE ONE chúng ta, Uông Tuyền, còn có thành viên hiện tại của THE ONE, Nguyễn Vũ.”
Bành Lực vỗ tay khích lệ, sau tràng vỗ tay, anh ta nói tiếp: “Chào mừng mọi người đến với THE ONE hôm nay, tiếp theo sẽ chọn ra 3 người ở lại trong 6 người các cậu."
“Ở đây có phòng máy tính, thống nhất mỗi người sử dụng tài khoản 4000 điểm này chơi một ván, bọn tôi sẽ dựa trên KDA*, kỹ thuật và tổng điểm cuối cùng của các cậu để quyết định.” Bành Lực lời ít ý nhiều nói ra quy tắc.
*KDA trong game là thuật ngữ trong mấy con game trực tuyến,... là mấy chỉ số quan trọng í, viết tắt của: Kill-Death-Assit tương đương với Giết-Chết-Hỗ trợ của người chơi trong ván đấu.
Nguyễn Vũ hơi nhướng mày, bây giờ cậu mới chú ý bên phải phòng khách tầng một còn có một phòng máy tính, Nguyễn Vũ đi qua xem, trong phòng còn lắp đặt một màn hình LED rất lớn và hai dãy chỗ ngồi.
Nguyễn Vũ đoán phòng này hẳn là để cho bọn cậu xem thi đấu.
“Nếu mọi người đều không có vấn đề gì, vậy thì xem thử người nào bắt đầu trước đi.” Bành Lực nói xong rồi nhìn về phía mấy người.
Cả 6 người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không có ai chủ động.
Cuối cùng vẫn là cậu nam sinh mập mạp kia chủ động đứng dậy: “Để tôi bắt đầu trước đi."
Bành Lực gật đầu, Uông Tuyền cười nói: “Vậy đi."
Mọi người cùng nhau đến phòng máy tính, còn chưa đi được hai bước, lại có người mở miệng.
“Tôi là người thứ hai.” Là một người trẻ tuổi cao gầy, màu da lúa mạch.
Hiển nhiên Bành Lực quen biết anh ta: “Được, Lôi Đông Hàm thứ hai, còn có ai tự tiến cử không?”
Lúc này, Uông Tuyền chú ý tới ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Vũ, đúng lúc giải thích cho cậu biết, nói: “Trước đây Lôi Đông Hàm thi đấu chuyên nghiệp ở chiến đội WOLF, thành tích cũng không tệ lắm.”
Nguyễn Vũ hiểu rồi, không khỏi nhìn anh ta nhiều hơn một chút, không biết vì sao, Nguyễn Vũ cảm giác người này có địch ý với cậu, là ảo giác ư?
Sau lời Bành Lực nói, mọi người bắt đầu tự động lựa chọn thứ tự lên sân khấu.
Mọi người cùng vào phòng máy tính, đều chọn bản đồ tuyết theo yêu cầu của Bành Lực.
Tiểu Béo đăng nhập vào trò chơi, những người khác ngồi xem trước màn hình LED.
Vào trò chơi, thao tác của Tiểu Béo vô cùng linh hoạt, hình thành sự tương phản với bề ngoài hàm hậu của mình.
Nguyễn Vũ nghiêm túc quan sát cậu ta thao tác,biểu cảm của Tiểu Béo hết sức nghiêm túc, trong trò chơi vừa có chiến thuật vừa có kỹ năng, kỹ thuật bắn cũng đạt yêu cầu, chỉ là đấu pháp khá bảo thủ, nhưng thắng ở tính ổn định.
“A” đột nhiên có người lên tiếng, mọi người không khỏi nhìn sang người này.
Là một gã thanh niên dáng người nhỏ gầy, vẻ mặt gã ta mang theo vẻ khinh thường, cho dù bị mọi người chú ý cũng không có gì thay đổi.
“Vừa nãy đáng lẽ có thể giết ba rồi, sợ tay sợ chân mà còn muốn thi đấu chuyên nghiệp.” Gã ta mở miệng trào phúng.
Lời này làm Tiểu Béo có hơi co quắp, Uông Tuyền đi lên vỗ vai Tiểu Béo, bảo cậu ta đừng để bị ảnh hưởng.
Uông Tuyền bày ra tư thế của huấn luyện viên nhíu mày nói: “Lúc người khác đang thi đấu làm ơn hãy giữ im lặng.”
Gã ta cắn chặt răng không nói nữa.
Uông Tuyền, gã ta đã từng nghe nói qua tên của người này, huấn luyện viên giữ chức vô địch 5 năm liên tục.
Cuối cùng Tiểu Béo vào vòng chung kết, không ăn gà, nhưng cũng lấy được vị trí top 2, tổng điểm cũng tương đối cao, coi như là một thành tích không tệ.
Tiểu Béo đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cúi đầu đi ngang qua bên người Nguyễn Vũ.
“Chơi rất hay.” Giọng điệu khích lệ của Nguyễn Vũ rơi vào tai Tiểu Béo.
Tiểu Béo thoáng chốc ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Nguyễn Vũ, tâm trạng dần tốt lên trông thấy, lộ ra nụ cười khờ khạo.
Người thứ hai là Lôi Đông Hàm, anh ta đi đường cứ như bay theo gió, một đường đi thẳng đến trước máy tính ngồi xuống.
Vừa bắt đầu đã đánh tiên phong sấm rền gió cuốn, giữa chừng bị thương rất nhiều, nhưng cũng thuận lợi tiến vào vòng chung kết.
Kiểu đấu pháp rất lỗ mãng, đây là cảm giác đầu tiên của Nguyễn Vũ.
Cuối cùng, Lôi Đông Hàm chỉ lấy top 4, nhưng KDA lại cao nhất, giết được 17 mạng.
Nguyễn Vũ khó hiểu nhìn Uông Tuyền, đôi mắt biểu đạt ý là: Thành viên chiến đội WOLF đều như vậy à?
Uông Tuyền gật đầu, nhẹ giọng trả lời: “Đều rất hung mãnh, chiến thuật của bọn họ đều là đánh tiên phong đến thẳng vòng chung kết."
Lúc Lôi Đông Hàm đấu xong đi ngang qua Nguyễn Vũ, dừng lại liếc nhìn Nguyễn Vũ một cái, ý tứ khiêu khích trong mắt rất rõ ràng.
Nguyễn Vũ khẳng định chắc chắn người này có địch ý với cậu, nhưng hai người mới gặp mặt lần đầu tiên thì lấy đâu ra địch ý cơ chứ?
Người thứ ba lên sân khấu là gã thanh niên nhỏ gầy vừa trào phúng Tiểu Béo.
Gã ta bắt đầu thi đấu, tuy không bảo thủ như Tiểu Béo nhưng cũng không đánh tiên phong giống Lôi Đông Hàm.
Có thể nhìn ra được gã ta có chiến thuật riêng của mình, lúc cần bảo thủ thì bảo thủ, lúc nên đánh tiên phong thì đánh tiên phong.
Nguyễn Vũ xem mười phút rồi tổng kết ra hai chữ: Bình thường.
Cuối cùng, gã ta bị loại ngay trước khi vào vòng chung kết.
“Không tính lần này, trình độ mọi khi của tôi không như thế này, có thể cho tôi một cơ hội nữa được không, chắc chắn lần sau tôi sẽ ăn gà.” Gã ta luống cuống, vội vàng giải thích.
“Không được, tiếp theo đến lượt tôi.” Một chàng trai với đôi mắt rất văn nhã đứng lên.
Anh ta đi qua, nhấc gã ta đứng lên: “Người anh em, không được là không được, đừng có lấy cớ."
Gã ta chán nản, không tình nguyện quay trở lại chỗ xem thi đấu.
Chàng trai đeo mắt kính ngồi xuống ghế, sau đó tháo kính ra rồi bắt đầu bước vào trò chơi.
Uông Tuyền lại phổ cập khoa học cho Nguyễn Vũ: “Người này trước đây là thành viên của chiến đội FOX, Tiêu Tiền.”
“Anh ta bị cận thị à?” Nguyễn Vũ hỏi.
“Có lẽ là cận nhẹ, chơi trò chơi mười năm không bị cận, thế mà mới học cấp 3 được một năm đã học đến mức cận thị.” Uông Tuyền giả ng giải cho Nguyễn Vũ.
Cậu không khỏi cảm thán: “Học đến mức cận thị luôn? Khổ cực như vậy thì chắc hẳn thành tích học tập của anh ta phải tốt lắm."
Uông Tuyền ho nhẹ: “À cái đó..., nghe nói ngay cả trường nghề cũng không đậu nổi.”
Nguyễn Vũ:...
“Chỉ có thể nói có một số người, trời sinh không có thiên phú học tập, cho dù có nỗ lực đến mấy cũng vô dụng."
“Sau đó anh ta không học tiếp nữa, vào FOX làm thực tập sinh hai năm mới chính thức tiến vào chiến đội FOX, thi đấu chuyên nghiệp hai năm, cuối cùng do đãi ngộ của câu lạc bộ không tốt nên vừa hết hợp đồng thì anh ta rời đi.” Uông Tuyền giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Nguyễn Vũ.
Nguyễn Vũ gật đầu nhìn thao tác trên màn hình LED, không thể không nói người này có cái nhìn rất tổng quát, thao tác khá thành thạo, hơn nữa cũng không cực đoan, ánh mắt Nguyễn Vũ không khỏi sáng lên, người này không tệ nha.
Cuối cùng Tiêu Tiền thuận lợi ăn gà, tổng điểm của anh ta tính đến hiện tại là cao nhất.
Hai người còn lại theo thứ tự lên sân khấu, biểu hiện cũng khá bình thường, không có gì nổi bật.
Trong lòng Nguyễn Vũ đã chọn được người thích hợp, chỉ là cuối cùng vẫn phải xem ý của lão Bành và Uông Tuyền như thế nào.
“Mời các cậu về đại sảnh chờ một lát, chúng tôi cần thảo luận riêng về kết quả cuối cùng.” Bành Lực nói với cả sáu người.
Trong phòng máy tính chỉ còn lại Bành Lực, Uông Tuyền và Nguyễn Vũ.
Bành Lực hỏi Uông Tuyền trước: “Uông Tuyền, anh chọn ai?"
Uông Tuyền không cần nghĩ ngợi đã cho ra đáp án: “Đầu tiên là Tiêu Tiền, tiếp theo là cậu trai mập mạp kia, cuối cùng là Lôi Đông Hàm.”
“Nguyễn Vũ cậu thì sao?” Uông Tuyền nói xong
lập tức nhìn sang Nguyễn Vũ.
Đôi mắt Nguyễn Vũ lóe lên tia sáng nhàn nhạt, khóe miệng nhếch lên: "Giống anh."
“Nếu đã như vậy, cứ quyết định vậy đi, tôi cũng giống hai người.” Bành Lực cười cười nói.
Cuối cùng quyết định chọn ba người này, không ngờ đến khi công bố kết quả lại xảy ra vấn đề.
Gã thanh niên dáng người nhỏ gầy không phục nói: “Nếu đã công khai tuyển chọn, vậy thì người này cũng phải thể hiện một chút kỹ thuật cho mọi người cùng xem mới được chứ?”
Gã ta chỉ vào Nguyễn Vũ, sự nghi ngờ trong mắt cực kỳ rõ ràng.
Thoáng chốc, tất cả mọi người đều nhìn Nguyễn Vũ.
Bành Lực đứng dậy, lời còn chưa nói xong: "Đây là ông chủ của chúng tôi tự mình ký hợp đồng dẫn về..."
“Được thôi.” Nguyễn Vũ cắt ngang lời Bành Lực, cậu tự tiến vào bằng bản lĩnh của mình, không cần bất kỳ kẻ nào chống lưng cho cậu.
Uông Tuyền không nói, bởi vì anh ta tin tưởng Nguyễn Vũ, anh ta có nhìn thấy video người khác cắt ghép biên tập lại các trận đấu lẫy lừng giới Esport lần trước của Nguyễn Vũ.
Khóe miệng Nguyễn Vũ cong lên, sau đó đi vào phòng máy tính: “Nếu đã là tuyển chọn công khai, vậy tôi thể hiện trình độ của mình cũng là điều nên làm mà.”
Mọi người đi vào phòng máy tính lần nữa.
Bành Lực không tiếp tục cản trở, cũng theo vào.
Tiểu Béo vô cùng kích động, không ngờ cậu ta lại có thể quan sát anh trai báo thủ thi đấu ở khoảng cách gần như vậy.
Nguyễn Vũ vừa vào trò chơi đã thay đổi đấu pháp cậu thường sử dụng, không hề chó nữa.
Đối với cậu mà nói, làm báo thủ hay trực tiếp đánh tiên phong đều chỉ là chuyện nhỏ.
Trực tiếp lấy shotgun s12K đối đầu với kẻ địch.
Nguyễn Vũ mang theo shotgun s12K đánh du kích khắp bản đồ.
Trên đường đi gặp hòm thính, Nguyễn Vũ thể hiện bản chất của báo thủ, cậu không đi cướp thính mà chọn cách trốn đi.
Hòm thính xuất hiện khiến cho một nhóm người chơi tham gia cướp đoạt, Nguyễn Vũ chỉ thờ ơ.
Trong trận đấu cao cấp, tính nguy hiểm khi cướp hòm thính rất lớn, nói không chừng xung quanh còn có người trốn ở đâu đấy muốn bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, cho nên Nguyễn Vũ không định ra tay.
Tiểu Béo khó hiểu, anh trai báo thủ không định cướp hòm thính à, số vật phẩm hiện tại không nhiều lắm.
Uông Tuyền lại cười, thằng nhãi Nguyễn Vũ này đúng là chó, cậu ngồi xổm ở đây căn bản không phải vì hòm thính mà là muốn dùng phương pháp tốn ít công sức nhất để lấy KDA cao nhất.
Trong trò chơi, một người lại một người chạy đến cướp hòm thính, khí thế ngút trời quả thực đúng là tre già măng mọc*.
*Nghĩa bóng của câu thành ngữ này là thế hệ sau nối tiếp thế hệ trước - lớp người trước già đi thì đã có lớp người lớp người trẻ ở phía sau thay thế.
Nguyễn Vũ trốn ở góc tối giết từng người một, dù sao trong từ điển của báo thủ có viết, nếu cậu không lấy được thì những người khác cũng đừng hòng, cùng lắm thì tất cả đều trắng tay.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Vũ: Không ai lấy được cả, công bằng thế còn gì, cứ để hòm thính làm vật trang trí đi, đẹp mà.
Shotgun s12k
KDA