Bão Tố Hóa Bình Yên

Chương 11: Có qua có lại




Mải mê nói chuyện với những người khác, Paul không hề nhận ra Hạ Băng không còn ở đây. Đến khi mọi người tản ra, anh lập tức đi tìm cô, tuy nhiên Sở Hàn đã che giấu mọi hành tung của bản thân nên anh không phát hiện việc cô đã được người ta đưa đi.

Điện thoại và một vài thông tin cá nhân của Hạ Băng đều nằm trong túi xách, tuy nhiên Sở Hàn đã mang đi tất. Về phần camera an ninh, ở khu vực nhà vệ sinh và lối ra vào hai, ba đều bị hư, anh muốn tìm người cũng khó.

Trong khi Paul rối rắm, hớt ha hớt hải tìm người ở hội trường thi tại bệnh viện, Sở Hàn khó chịu nghe vị bác sĩ lải nhải. Chỉ vì anh đưa cô gái đó đến đây mà người ta lại hiểu nhầm anh là bạn trai cổ.

“Thân là bạn trai mà anh không biết người yêu mình bị dị ứng nghiêm trọng với sữa tươi hả? Đàn ông đàn ang, không đem lại được hạnh phúc cho cô ấy thì nên dứt khoát để người ta tìm được tình yêu mới. Anh xem, nếu chậm một lát nữa thôi là tính mạng cũng không còn đâu…”

Trên thương trường chinh chiến, Sở Hàn tự tin bản thân số một. Không một ai dám làm trái ý anh, cũng không ai dám sinh sự hay lớn tiếng với anh như thế, nào ngờ bây giờ tên bác sĩ này lại mắng mỏ xỉa xói anh.

“Tôi sẽ chú ý hơn.”

Thôi kệ đi, dù sao thì tính mạng con gái người ta quan trọng hơn. Mấy câu như thế này nhằm nhò gì, cùng lắm anh kiếm người khác trút giận là được.

“Chăm sóc cô ấy đi, tôi đi trực bệnh nhân khác.”

Thấy thái độ thành khẩn của Sở Hàn, tâm trạng của bác sĩ cũng được xoa dịu, ông dặn dò vài câu rồi rời đi. Sở Hàn lập tức đóng cửa, sắc mặt tối sầm.

Đa phần cocktail đều có sữa tươi, tại sao cô gái này lại uống chứ? Lúc đầu anh còn nghĩ là dị ứng cồn, không ngờ lại là thứ khác. Một phần cũng là do anh, nếu không phải anh kéo cô làm bia đỡ đạn với Huỳnh n lâu như thế thì đâu có đến mức này.

Một đêm Sở Hàn túc trực ở bệnh viện chăm sóc cho Hạ Băng, nói đúng hơn là anh muốn trốn mấy buổi xem mắt mà gia đình sắp xếp. Thật là, thay vì nhìn mấy túi muối đó thì chẳng phải cô gái này xinh đẹp hơn sao?

Nhìn trang phục này có lẽ là tham gia một buổi tiệc nào đó. Sau khi cầm tài liệu mà thuộc hạ đưa đến, khóe miệng anh cong lên. Không ngờ nha, đây là gà của công ty, hơn nữa lại còn có một cuộc sống khó khăn như thế.

Đến sáng, Hạ Băng tỉnh dậy. Vì đêm qua có hơi men nên bây giờ cô cực kỳ đau đầu, đặc biệt dạ dày cứ cuồn cuộn khó chịu.

“Tỉnh rồi?”

Cô nhìn về nơi phát ra âm thanh, đôi mắt không chớp quan sát người đàn ông. Cô chưa từng gặp anh ta, nhưng mà sao trông gương mặt đó cứ giống ai đó thế nhỉ?

“Anh là ai?”

“Kẻ lãng tử làm việc tốt.”

“...” Nếu như ban nãy cô bị sự đẹp trai, hào nhoáng đó của anh ta thu hút thì bây giờ, cô khẳng định người này có vấn đề. Kẻ lãng tử làm việc tốt là gì vậy? Ở thành phố ai cũng dùng từ này đúng không?

“Dù không biết anh là ai nhưng tôi vẫn cảm ơn anh rất nhiều vì đã đưa tôi đến đây.”

“Ừ.”

Sở Hàn biết Hạ Băng không nhớ bất cứ thứ gì về chuyện tối qua, anh chậm rãi đứng lên rồi rời đi. Viện phí anh đã trả, coi như bây giờ hai người không ai nợ ai.

Sau khi cánh cửa khép lại, Hạ Băng vội kiểm tra điện thoại và giấy tờ nằm trong cái túi ở đầu giường. Tất nhiên, mọi thứ đều ổn ngoại trừ cái điện thoại đời cũ kia không có cách nào khởi động được. Màn hình bị nứt toạc, thậm chí đến cả nút nguồn gần như đã bị liệt.

Hạ Băng nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, tuy nhiên bác sĩ khăng khăng ép cô phải nghỉ ngơi thật tốt.

“Cô đừng xem thường dị ứng, nếu không cẩn thận nó sẽ để lại sẹo đấy.”

“Nhưng mà tôi…”

“Tôi không biết cô làm nghề gì hay có chuyện gấp như thế nào, gương mặt của một cô gái là quan trọng nhất. Cô tin hay không thì tùy, nhưng cô mà không chăm sóc nhan sắc là rất khó có người yêu đấy.”

Thế là Hạ Băng phải nghe vị nữ bác sĩ giảng thuyết tận ba mươi phút, chủ yếu là sức khỏe của cô. Sau khi bị ép trở lại phòng bệnh, cô chỉ có thể thở dài bất lực.

Cô nào biết được trong cocktail lại có sữa tươi, nếu không cô đã không đụng tới. Nhớ lúc cô năm tuổi đã vô tình uống phải, thế là phải nhập viện cả một tuần để trị mẩn đỏ nổi khắp da mặt. Từ đó, cô không bao giờ động vào nó nữa, ai ngờ…

“Xui xẻo thật đấy, có lẽ mình phải mua một cái điện thoại mới rồi.”