Sở Hàn trở về nhà chính. Vừa bước xuống xe, một cô gái đã chạy thẳng đến chỗ anh, gương mặt nhỏ nhắn mang một ít đường nét trẻ con mếu máo: "Anh hai, Quỳnh Lam nhớ anh quá đi mất!"
Không sai, đây chính là Sở Quỳnh Lam, em gái ruột của Sở Hàn. Hai anh em cách nhau năm tuổi, vì thế dù lúc này
Quỳnh Lam đã ngót nghét gần hai mươi sáu nhưng cô vẫn giống như một em bé nhỏ trong nhà vậy. Thêm một điều về Quỳnh Lam, cô là một trong những ca sĩ có lượng fan hâm mộ nhất nhì cả nước, và người em rể kém tuổi con bé cũng là một trong những ca sĩ nổi tiếng.
"Ngoan."
Sở Hàn xoa đầu Quỳnh Lam, nhưng ánh mắt chăm chăm vào người đứng sau cô. Dù đã đồng ý cho hai đứa nó hẹn hò, tuy nhiên anh vẫn không quen việc em gái mình bị tên mặt non mũi nhỏ này cướp mất.
Ba người vào trong nhà. Sở Duật Phong và Dạ Vũ đã ngồi chờ sẵn trong phòng ăn, ánh mắt thích thú nhìn tụi nhỏ. Nếu bây giờ thằng lớn có con dâu nữa thì hết sẩy!
Hai vợ chồng ngồi cùng, Quỳnh Lam cùng với Lục Khiên cũng ngồi cạnh nhau, chỉ có mỗi Sở Hàn là ngồi một mình. Đây không phải là vấn đề lớn gì, mãi riết cũng quen, nhưng hình như cả nhà lại không hiểu lòng anh cho lắm...
Dạ Vũ lên tiếng: "Sở Hàn, con cũng ba mươi tuổi rồi, định khi nào mới đưa con dâu về ra mắt ba mẹ hả?"
"Đúng đó anh hai. Anh có thể nói với em hình mẫu lý tưởng của anh, em nhất định sẽ tìm một người phù hợp."
Thứ nhất là công việc, còn đây là nguyên nhân thứ hai anh ít khi nào trở về nhà chính. Không bao giờ mà mọi người hỏi xem công việc ổn không, tình hình công ty như thế nào, chỉ toàn con dâu và chị dâu.
"Con và cô ấy đang tìm hiểu."
Khi Sở Hàn dứt lời, bầu không khí đang sôi nổi bỗng chốc hóa yên tĩnh lạ lùng. Không chỉ ba người họ Sở kia mà cả Lục Khiên cũng hiếu kỳ nhìn sang anh vợ. Có phải vị này vừa nói là đang tìm hiểu con gái nhà người ta đúng không?
"Con nói thật không?"
Sở Duật Phong bán tín bán nghi nhìn con trai, thắc mắc. Trước ánh mắt đầy nghi ngờ từ mọi người, Sở Hàn chỉ ung dung gật đầu chắc nịch. Gọi là tìm hiểu cũng đúng mà nhỉ, hôm nay hai người đã cùng nhau đi ăn rồi!
"Đây là chuyện riêng của con, khi nào hai đứa con có tiến triển tốt thì con hứa sẽ đưa cô ấy về ra mắt gia đình.
Mong là trong thời gian này, ba và mẹ đừng điều tra cô ấy, con cam đoan cô ấy là một người tốt."
Mọi người đồng loạt giơ ngón cái, tỏ vẻ đã rõ. Dù thằng bé không nói thì hai vợ chồng cũng không có ý định làm như thế, vừa gây ảnh hưởng đến nó lại tạo lục đục trong nhà. Hơn nữa, nếu như đây không phải là một cô ấy tốt, hai người vẫn sẽ tìm cách.
Vì ban nãy đã cùng ăn với Hạ Băng nên Sở Hàn hoàn toàn không động đũa. Sau khi nói chuyện với mọi người, anh trở về căn hộ "thoải mái và rộng rãi" đó. Dưới khe cửa vẫn còn sáng đèn, chứng tỏ cô ấy vẫn chưa ngủ, anh phân vân không biết có nên gõ cửa không.
Cuối cùng, Sở Hàn vẫn lướt qua nó, mở khóa và vào trong căn hộ của mình. Ngày mai anh có một cuộc họp quan trọng, không được để tâm tình bị lung lay được.
Hai ngày sau, Hạ Băng trở lại đoàn phim. Cô đến vừa đúng lúc, không quá muộn cũng chẳng quá sớm, vì thế mọi người cũng chẳng thể trách cứ gì. Đạo diễn, phó đạo diễn, biên kịch và một vài diễn viên khác hỏi han sức khỏe của cô, sau đó bảo cô thay trang phục diễn, tiện thể vừa xem lại kịch bản vừa quan sát Peter diễn xuất.
Vai diễn của Đặng Huyền không thay đổi, dù không ai rõ nguyên nhân. Tuy nhiên, hình như cô ta không còn tỏ thái độ như lúc trước, vênh mặt công kênh mà chỉ lặng lẽ đi ngang qua mọi người.
Hôm nay cô có cảnh quay với cô ấy, vì thế cô phải cố gắng hơn nữa để không phạm bất kỳ sai lầm nào mới được.
Đang ung dung nhàn nhã, bỗng nhiên một nhân viên giao hàng mang một lượng lớn thức ăn vào trong.
"Xin chào, tôi mang pizza đến."
Mọi người ngơ ngác trước câu nói này, từng cặp mắt nhìn nhau thể hiện mình không biết. Quá một nửa trong đây đã ăn trưa rồi, mà rõ ràng họ cũng không có đặt!
"Là tôi mời mọi người đấy."
Sau khi quay xong cảnh của mình, Peter mỉm cười lên tiếng. Sáng nay, vị thần kia vừa thưởng cho anh, vì thế ít nhất anh nghĩ cũng nên đãi mọi người một chút gì đó. Bên cạnh đó, đâu thể nào để chị dâu tương lai để bụng rỗng mà quay phim.
"Thật ạ?"
"Ừ, mọi người cứ ăn thoải mái nhé."
"Vậy chúng tôi không khách sáo đâu đấy."
Thế là trường quay vốn đang nghiêm túc bỗng trở thành một địa điểm ăn pizza nóng hổi. Hạ Băng nhìn mọi người nói chuyện vui vẻ với nhau, cô chỉ thở dài rồi cầm một cái đến cạnh gốc cây rồi ngồi xuống. Không ngờ, Pe-ter cũng đi theo, còn ngồi xuống cạnh cô, thoải mái ăn uống.
".."
Hạ Băng định lên tiếng, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói gì cả. Thôi kệ đi, coi như không thấy, không nghe và không hay, xem như anh ta đang ngồi chỗ thôi.
Dù vậy, cách đó không xa mấy, một người liên tục chụp hình, đôi mắt hiện rõ sự ghen ghét và ganh tị.