Hai người dạo hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, ngoại trừ những lúc chơi trò chơi thì Sở Hàn mới bỏ tay ra.
Anh luôn luôn đứng sau lưng Hạ Băng, che chở cô khỏi sự chen lẫn của những người tham gia lễ hội khác.
Ở góc độ của anh, có thể nhìn thấy rất rõ góc nghiêng tinh xảo của Hạ Băng. Bên cạnh đó, một vài vết sẹo cũng hiện rõ sau gáy và cả khuỷu tay, nó chồng chéo lên nhau chứ không tách rời riêng lẻ. Dù đã tìm hiểu cuộc sống ở ngôi làng của cô, biết được cuộc sống khó khăn của cô, nhưng anh cũng không thể nào kiềm lòng khi nhìn thấy chúng.
"Sao mãi không trúng nhỉ?"
Hạ Băng cầm trái bóng trên tay, gương mặt buồn bã nhìn con gấu bông khổng lồ trước mặt. Nãy giờ cô ném nhiều lần lắm rồi, chỉ toàn hụt với hụt.
"Cô thích nó à?"
"Ừ, dễ thương mà phải không?"
Sở Hàn đưa tiền cho ông chủ cửa hàng, sau đó nhận lấy mấy trái bóng đủ màu sắc đó. Anh nhắm thẳng vào đầu của nó, ném thật mạnh vào đó. Con gấu rơi khỏi vị trí vốn có, ngã trên tấm bạt được trải sẵn. Không chỉ ông chủ cửa hàng mà những người chơi khác cũng trố mắt nhìn Sở Hàn, gương mặt lộ vẻ khó tin. Họ thử hơn mười lần nhưng không được, còn anh ta chỉ cần một lần là được, đây có phải là con người không thế?
Mấy cái ánh mắt ngưỡng mộ này chẳng mảy may ảnh hưởng đến Sở Hàn. Anh cầm con gấu bông khổng lồ đó đưa cho Hạ Băng, đồng thời nở một nụ cười tươi rói: "Của cô đây."
"Cảm ơn anh rất nhiều, đáng yêu quá đi mất."
Vừa nói, cô vừa ôm chặt nó vào trong lòng. Con gấu bông này cao đến tận một mét năm, vì thế Hạ Băng ôm nó chẳng khác nào ôm một cô cậu bé cấp ba vậy. Nhìn cô gái cõng nó trên lưng, một tay vịn nó còn một tay nắm tay mình, Sở Hàn chẳng còn cách nào khác ngoài việc cầm lấy phần thưởng khổng lồ này.
Để tiết kiệm thời gian lẫn chiều theo ý của Hạ Băng, anh đưa một cái ví nhỏ cho cô. Để chuẩn bị cho buổi tối hôm nay, sáng sớm anh đã bảo Tư Minh đi đổi đồng xu và những tờ tiền có mệnh giá thấp. Đi những lễ hội như thế này mà mang số tiền lớn ra chắc chắn sẽ bị đuổi.
Vì Sở Hàn phải cõng con gấu bông khổng lồ, Hạ Băng phụ trách cẩm thức ăn. Có thứ cô biết, cũng có thứ cô không biết, vì thế cô thấy cái nào trông ngon ngon là mua tất.
"Đây, của anh."
Hạ Băng đưa một hộp xiên que cho Sở Hàn. Anh giúp cô rất nhiều, còn cho cô tiền mua những thứ này nữa, nói toàn bộ mọi thứ ở đây là của anh cũng không hề sai.
Đây không phải là lần đầu tiên Sở Hàn ăn lại thực phẩm này, vì khi anh còn nhỏ thường xuyên đưa cả gia đình đến những lễ hội hoặc khu ăn uống như thế này. Anh cắn một miếng, sau đó gắp một miếng chả cá đúc cho Hạ Băng
Cô hơi xấu hổ trước hành động này của anh, nhưng thấy mọi người xung quanh vẫn làm giống thế thì cũng gạt bỏ qua một bên. Bầu không khí giữa hai người phải nói là tốt lên thấy rõ, nếu như không muốn nói là lãng mạn.
"Khoảng hai mươi lăm phút nữa sẽ có pháo hoa, cô muốn ngắm ở đây luôn hay là đến bên thành cầu?"
"Ở đây đi. Có lẽ lúc này thành cầu đồng người lắm, không khéo tôi lại lạc anh."
Câu nói này như một mũi tên xuyên thẳng qua trái tim của Sở Hàn vậy. Quyết tâm trong lòng anh càng lớn hơn, đợi khi khu nghỉ chân không còn người nào anh mới lên tiếng: "Hạ Băng, tôi thích cô, cô có đồng ý trở thành bạn gái của tôi không?"
Còn chưa tới năm phút nữa mới có pháo hoa, do đó Hạ Băng nghe rõ toàn bộ câu nói của Sở Hàn. Thật lòng thì cô bị ngạc nhiên nhiều hơn là kinh sợ, hai người còn chưa hiểu biết nhiều về nhau mà anh ta đã nói là thích mình.
Thời đi học cô cũng nhận được kha khá lá thư tỏ tình, tuy nhiên cô đều từ chối tất cả. Lúc đó điều cô muốn chỉ có rời khỏi căn nhà đó, rời khỏi ngôi làng đó để được tự do, còn bây giờ thì thế nào, điều cô mong muốn là gì?
"Tôi và anh thậm chí còn không biết gì về nhau."
"Cô có thể hỏi tôi bất cứ điều gì, hoặc muốn xem thông tin cá nhân của tôi đều được cả. Tôi thể sẽ không che giấu điều gì."
Sở Hàn thậm chí còn giơ ngón trỏ và ngón giữa. Vốn dĩ là anh không định làm việc này bây giờ, tuy nhiên sáng nay ba mẹ gọi điện thúc ép quá nên anh đành phải đánh liều một phen. Hơn nữa, anh biết Hạ Băng không phải là kiểu người ngây thơ như chính vẻ bề ngoài của mình, dù cho xuất thân là làng quê hẻo lánh nhưng cô vẫn được học hành đẩy đủ, vẫn biết ít nhiều xã hội.
"Ừm... tôi có thể hỏi lý do vì sao không?"
"Tôi tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên." Này thì đúng nè, lần đầu thấy cô ấy ở hội trường là anh biết mình đã sa vào lưới tình rồi.
"..." Nếu như Sở Hàn bịa ra đủ thứ như cô xinh đẹp, cô tốt bụng,... thì cô còn ý kiến được, nhưng với câu trả lời này cô biết nói gì bây giờ?
Không biết vì sao cô có một niềm tin vào người đàn ông này, không chỉ tính cách, ngoại hình mà còn cả cái tên, ít nhất cô chưa từng xui xẻo khi ở cạnh anh ta. Có thể anh ta là "Hàn" cô đang tìm kiểm hoặc cũng có thể không phải...
"Được thôi."
"Mệnh cô khắc vạn vật, cần Hàn giải trừ", coi như đây là một ván cược vậy. Nếu lời của người thầy bói đó đúng thì quá tuyệt vời, còn không thì đánh lại ván cờ mới.
Sở Hàn hoàn toàn không nghĩ đến việc Hạ Băng sẽ đồng ý, tâm trạng căng thẳng với vô số câu hỏi được soạn sẵn trong đầu bỗng nhiên biến mất. Anh nắm chặt tay cô, giọng nói vui vẻ và hồ hởi: "Cảm ơn em."