Bão Tố Hóa Bình Yên

Chương 79: Ăn không được thì đạp đổ




Một tuần sau, Doiv công bố bộ sưu tập mùa hạ của mình. Người hâm mộ của Peter không khác gì kẻ dữ săn được mồi, tất cả bấn loạn bởi những tấm ảnh đầy quyến rũ kia.

Không chỉ Peter, họ còn chú ý đến cả Hạ Băng. Từ sau bộ phim "Mật Ngọt", không ít fan đẩy thuyền hai người. Dù ai cũng có người mình thích nhưng họ vẫn cảm thấy đôi bạn thân này còn đẹp hơn những cặp khác. Bây giờ, nhờ có Doiv, chiến hạm ra khơi, hàng loạt trang mạng xã hội đều đoán mò xem liệu hai người có thật sự là người yêu không.

".."

Sở Hàn học theo bạn gái, tập tành sử dụng mạng xã hội. Không ngờ tin tức đầu tiên mà anh thấy được lại là nghi vấn Hạ Băng có đang hẹn hò với Peter không.

Nhìn thấy tâm trạng của bạn trai không tốt, cô nhìn lén màn hình điện thoại của anh. Còn chưa kịp giải thích gì thì

Sở Hàn đã vào bình luận môt bài đăng.

(Nhìn chẳng giống đang hẹn hò chút nào, giống tình chị em.]

Ngay lập tức rất nhiều người vào đáp trả. Rõ ràng người này có vấn đề, Peter hơn Hạ Băng tận bảy tuổi, tình chị em chỗ nào?

"Đừng để ý đến họ nữa, không phải hôm nay anh bảo đến thăm hai bác à?"

"Ừ, đi thôi.

Hai người đến nhà chính Sở gia. Vẫn như thường lệ, người lớn yêu thích Hạ Băng, nhiệt liệt chào đón, chẳng thèm ngó ngàng đến con trai ruột. Tuy nhiên, hôm nay Quỳnh Lam và Lục Khiên không có ở đây.

Dạ Vũ có lẽ hiểu được suy nghĩ của cô, lên tiếng: "Hai đứa sang thành phố Châu Ly rồi. Tuần sau thằng nhóc Vũ Khiêm tổ chức hôn lễ, bên đó mời hai đứa dẫn chương trình và đảm nhận văn nghệ."



"Vâng ạ." Cô từng nghe qua Mạc gia ở Châu Ly, không ngờ Sở gia lại là họ hàng với bên đó.

Lúc này điện thoại Sở Hàn vang lên. Anh nhìn số di động lạ hoắc kia, không do dự ngắt máy. Gia đình đó đúng là phiền phức, không phải có giao tình nhiều năm với ba thì anh đã gạt họ sang một bên rồi.

Sở Duật Phong bảo hai người vào trong cùng ăn trưa. Bữa ăn đang diễn ra êm đẹp, bỗng quản gia chạy hớt hả vào trong thông báo: "Ống bà chủ, cậu chủ, thiếu phu nhân, người của Khổng gia đến ạ."

"Mời họ vào." Sở Hàn lên tiếng.

"Vâng ạ."

Hai vợ chồng nhìn con trai, trong mắt lóe lên ý cười. Dạ Vũ nói nhỏ với chồng mình: "Thằng bé giống anh lúc trẻ thật đấy."

"Xung quanh anh làm gì có cô nào, có mỗi em."

"Xem ra là anh không được yêu thích rồi."

Sở Duật Phong véo má vợ mình, sau đó chỉnh lại trang phục chào khách. Dù sao thì đây cũng là chuyện của bọn trẻ, ông can dự thì không hay lắm.

Ba người của Khổng gia vào trong, hai người lớn và một cô gái. Nhìn gương mặt của cô gái, Hạ Băng cảm thấy có chút quen thuộc. Có lẽ cô đã gặp qua một người tương tự thì phải...

Bên đó còn đang vui vẻ, bỗng bước chân khựng lại khi nhìn thấy Hạ Băng. Đặc biệt là ánh mắt của cô gái đó, dường như chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống cô vậy, thái độ thù địch rõ ràng.

"Có vẻ như chúng tôi làm phiền bữa ăn của mọi người rồi."



"Không sao không sao."

Dạ Vũ mỉm cười, trong lòng bà hoàn toàn không hài lòng với con gái họ. Không chỉ làm phiền con trai bà bất kể sáng đêm, bây giờ đến nhà họ cũng bày ra thái độ khó chịu đó. Bà đã chấm con dâu thì dù trời có sập bà cũng bênh vực cô bé.

"Anh Hàn."

Như Ngọc cười tươi lên tiếng, ánh mắt tôn sùng dán chặt vào người Sở Hàn. Mặc kệ tin nhắn bị lơ, điện thoại bị ngắt, đối với cô ta, đây mới chính là Sở Hàn, người đàn ông của Khổng Như Ngọc.

Sở Hàn chỉ chào hai người lớn, sau đó quay sang gắp thức ăn cho Hạ Băng, không thèm đáp lời. Dù sao thì cô ta cũng tỏ thái độ với bạn gái anh như thế, chẳng khác nào đối địch với anh.

Ông Khổng vội xua tan cục diện căng thẳng: "Quỳnh Lam đâu rồi, sao tôi không thấy con bé?"

"Sang Châu Ly với Mạc gia rồi. Mọi người ngồi xuống đi, đứng lâu kẻo mỏi chân."

Bên trái Sở Hàn còn ghế trống, Như Ngọc không ngần ngại ngồi xuống. Có lẽ khi nãy bị lơ nên lần này cô ta không lên tiếng, nhường lời cho ba mẹ.

Bầu không khí của những người lớn thoải mái vô cùng. Người lớn nhà họ Khổng đã biết Sở Hàn có bạn gái, họ cũng chẳng dại gì chọc tức vị thiếu gia này. Từ đời của Sở Duật Phong, Sở gia đã thu liễm không còn bành trướng như lúc trước, tuy nhiên điều đó không có nghĩa họ dễ đụng.

Hai người liếc sang con gái, chỉ biết thở dài. Đã khuyên con bé bao nhiêu lần rồi nhưng nó nào có nghe, còn cho rằng họ không biết phải trái. Móc được quan hệ với Sở gia thì tốt, còn không được thì coi như không may mắn vậy, đừng có dại chọc điên họ. Nhớ rất lâu về trước Kiều gia từng bắt cóc Sở phu nhân, kết quả gia tộc biến mất chí trong một đêm.

Như Ngọc nhìn cặp đôi bên cạnh, cơn ghen càng lúc càng trổi dậy. Con khốn đó chỉ là một kẻ nông thôn nghèo hèn, đến tư cách làm người hầu còn không có thì lý nào lại có thể vui vẻ sánh bước cùng người đàn ông cao ngạo này?

Nếu như cô ta không có Sở Hàn, vậy thì đừng hòng ai có được!