Bão Tố Hóa Bình Yên

Chương 92: Bị chọc giận




"Cắt. Thanh Nam, thả lỏng người ra, làm gì cứ như một cục gỗ thế? Còn Lan nữa, tôi cần một nụ cười hạnh phúc chứ không phải sự gượng gạo đó!"

Những cảnh quay đầu quả thật rút hết sự kiên nhẫn của Trịnh Tuấn. Ông biết họ có tài năng nên ông mới đồng ý để họ tham gia vai diễn này, nhưng đến lần thứ hai, lần thứ ba họ mới đáp ứng yêu cầu thì chẳng phải thời gian dự định sẽ tăng lên gấp đồi sao?

"Em xin lỗi." Mọi người cúi đầu xin lỗi.

"Được rồi, năm phút sau quay lại. Nhớ lời của tôi đó, đặt mình vào nhân vật rồi tưởng tượng cảm xúc của bản thân như thế nào."

Trịnh Tuấn tiến lại chỗ ngồi của Hạ Băng, hỏi cô có thể giúp đỡ gì không. Vốn dĩ những cảnh quay có cô gái đều vô cùng hoàn hảo, một lần là qua, nhưng khi không có cô ấy thì có vẻ như họ không có chất xúc tác để phát huy toàn bộ khả năng của bản thân họ vậy.

Mặc dù Hạ Băng là nhân vật chính nhưng đâu có nghĩa 100% cô ấy sẽ xuất hiện suốt hai tiếng.

"Tôi làm hết khả năng rồi, quan trọng là ở họ thôi."

Thật ra Hạ Băng cũng biết Trịnh Tuấn đang lo lắng điều gì, nhưng cô không thể nào cứ mãi hỗ trợ toàn bộ cảnh quay của họ như thế. Nếu bản thân họ mong muốn trở thành một diễn viên nổi tiếng được nhiều đạo diễn săn đón, trước hết họ phải tự luyện tập thật nhiều đã.

Cô không dám tự nhận bản thân mình hơn người khác, có chăng chỉ là cô hơn những người này một tác phẩm, một vai diễn. Tuy nhiên, cô may mắn lấy được vai diễn, nhưng làm gì có ai hướng dẫn cô như thế? Trong thời gian quay "Mật Ngọt", cô, một người có thói quen ngủ sớm, vẫn phải dành cả tối học kịch bản, tự tưởng tượng bạn diễn, học hỏi từ những tiền bối; thậm chí, đối với những cảnh quay quan trọng, cô đánh dấu lại rồi tự luyện tập hàng chục, hàng trăm lần chỉ để lấy cảm giác của nhân vật.

Nếu như mọi người cứ dựa vào cô, chẳng phải sau này họ sẽ gặp nhiều khó khăn hơn sao?



"Tôi biết, chỉ là tôi ước gì họ cũng giỏi như cô."

Hạ Băng lập tức phủ nhận. "Nào có, đạo diễn quá lời rồi. Thật ra thì tôi thấy mọi người vẫn đang làm tốt đó chứ, chỉ là họ đang có cảm giác lạc lõng mà thôi. Có lẽ ông chỉ cần cho họ một tuần để thích nghi thì họ sẽ làm tốt thôi."

Nói như thế nhưng cô vẫn không chắc những người này có đáp ứng được kỳ vọng của Trịnh Tuấn không. Sau một tuần, nếu như họ vẫn không thể...

Một tuần trôi qua, có vẻ như thần may mắn lại tiếp tục nghiêng về phía của Hạ Băng, hoặc đúng hơn là Trịnh Tuấn, khi mọi người trong đoàn đã có thể bắt nhịp tiến độ với cô. Những cảnh quay lỗi dần ít đi, mọi người cũng đã học cách tự luyện tập mà không cần sự giúp đỡ của Hạ Băng.

Nhờ đó, Hạ Băng có thể dành nhiều thời gian hơn ở trường. Vốn dĩ cô dự định tốt nghiệp trong vòng hai năm, tuy nhiên, có lẽ bây giờ cô mang nhiều tham vọng hơn lúc trước rồi, vì thế cô đã đổi sang một năm rưỡi.

Tức là, chỉ còn vài tháng nữa cô sẽ kết thúc cuộc sống đại học của mình.

Nghĩ kỹ lại thì cô chưa từng có một trải nghiệm sinh viên nào cả. Đi học, đi quay, nghỉ ngơi ở nhà, cuộc sống của cô chỉ xoay quanh ba việc này. Cô từng tưởng tượng bản thân sẽ giống như cô gái trong những bộ phim học đường ngọt ngào, nhưng thực tế lại khác một chút.

Thật ra thì cũng giống một chút khi mà cô vừa đi học vừa yêu đương, chỉ có điều... người bạn trai này tuyệt vời hơn cả mong đợi.

Từ khi "Mật Ngọt" công chiếu, gần như mọi người đều nhận ra Hạ Băng. Dù cách một lớp khẩu trang nhưng họ vẫn chào hỏi cô, có vài người còn hỏi rằng tác phẩm tiếp theo của cô như thế nào.

Những lúc như thế này, Hạ Băng chỉ cười, bảo nó rất tuyệt và mong nhận được sự yêu thích.



Kể từ khi Hạ Băng tham gia bộ phim mới, thời gian gặp nhau của hai người giảm xuống thấy rõ. Nếu như mỗi khi trở về nhà Sở Hàn đều nhìn thấy bóng dáng người thương thì bây giờ, thứ chờ đợi anh chỉ là căn phòng lạnh lẽo.

Điều này cũng dễ hiểu, bởi vì Hạ Băng có không ít cảnh quay vào buổi tối, và cô quyết định ngủ ở khách sạn, sau đó lại bắt đầu một ngày mới ở đại học hoặc trường quay.

Sở Hàn có chút không vui, nhưng anh không còn cách nào khác.

Theo như lời của bạn gái, hai ngày nữa cô mới trở về. Sở Hàn định chợp mắt một lát rồi thức đêm làm việc, không ngờ Mạc Vũ Khiêm lại gọi điện đến, cần anh sang nước A gấp.

Có vẻ như tình hình bên kia không mấy khả quan, nghe giọng của anh ta cũng biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đề.

"Không đi được cũng phải lết sang đây cho tôi!"

"Này, anh là anh họ của tôi chứ không phải..."

"Cho cậu năm tiếng, hẹn gặp tại trụ sở Mạc thị."

Mạc Vũ Khiêm nhanh chóng cúp máy. Sở Hàn nhìn màn hình hiện mấy chữ "'Cuộc gọi đã kết thúc", trong lòng vô cùng tức giận.

Lâu lắm rồi mới có người dám chọc giận anh như thế, làm sao anh có thể bỏ qua được. Với cái thái độ đó mà muốn anh giúp đỡ hả? Nắm mơ đi!