Đảo Rồng – Chương 6
Đêm đó, Arthur không leo lên giường Rồng.
Người hát rong chờ từ lúc mặt trời lặn đến khi sao trời dần phai, tận khi tia nắng bình minh nhàn nhạt xuất hiện cũng không thấy bạo chúa tóc đen dính người đâu.
Rồng phân vân một hồi giữa "ôm hờn giận mà ngủ" hay "tìm tới cửa chất vấn", cuối cùng chọn cái sau.
... Anh, anh chỉ có thói quen ôm đồ vật ngủ, chứ không hề muốn gần gũi loài người kia đâu!
Rồng rón rén mở cửa, đi tới bên giường Arthur.
Nhân loại tóc đen cuộn người ngủ ngon lành bên trong ổ chăn, thoạt nhìn không hề bận tâm đến việc cùng chung chăn gối với Rồng.
Bị lạnh nhạt, Rồng thẹn quá hóa giận, đầu tiên hạ một thần chú khiến cái kẻ tóc đen đang ngủ say kia không tỉnh lại giữa chừng, sau đó cuộn cả người cậu vào chăn, khiêng trở về giường.
Giận rồi!
Phải trừng phạt cậu thật nghiêm khắc!
"..."
Hùng hồn đưa ra quyết định, người hát rong nhìn chằm chằm nhân loại đẹp đẽ yếu đuối trong lồng ngực một hồi lâu.
Nhìn một chút, cơn giận dỗi biến mất, chóp đuôi vốn thu lại không kiềm được mà lân la đi ra, lén lén lút lút quấn quanh vòng eo mảnh khảnh của người kia.
Một ý nghĩ nóng bỏng manh nha xuất hiện.
Ánh mắt Rồng dần tối sầm lại, đầu ngón tay vén mở cổ áo ngủ của đối phương ra, nhẹ nhàng chà chà cọ cọ xương quai xanh tinh xảo mấy lần ——
Dưới lòng bàn tay là da thịt nhẵn nhụi, mềm mại đến độ dường như chỉ cần mạnh tay một chút sẽ lưu lại dấu ấn.
Rồng cúi đầu, như là trút giận mà mút ra một dấu hôn bắt mắt.
Arthur bị ép rơi vào trạng thái ngủ say, cậu nhíu mày, giơ tay che lại cổ áo đang mở rộng, khẽ nghẹn ngào: "Ưm..."
Rồng nhịn không được, gặm thêm một cái.
Mí mắt bạo chúa khẽ run, khó chịu mà động đậy, đôi chân thon dài vô tình lơ đãng cọ vào bụng dưới của Rồng, đạp chăn duỗi ra ngoài.
Mắt cá chân trắng trẻo tinh tế bị kẹt lại bên trong chăn đệm tối màu, khiến người ta không dời nổi mắt.
... Kết hợp cùng dây xích nhất định sẽ rất dễ nhìn.
Rồng nắm lấy vùng da trắng trẻo khiến lòng anh ngứa ngày khó nhịn kia, lòng bàn tay ấm áp hướng dọc theo cẳng chân thẳng tắp mà xoa xoa, lẳng lặng cảm thụ sự run rẩy nhỏ bé.
Sau đó, người hát rong ôm thanh niên tóc đen vào ngực, chậm rãi nhẹ nhàng chiếm lấy đối phương.
Rồng hôn lên nhân loại đang chìm sâu trong mộng đẹp, không có cách nào phản kháng.
Một chút một chút...
Bắt nạt đối phương đến mức cả người run rẩy, đuôi mắt ửng hồng.
"Đây là trừng phạt."
Rồng rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve bờ môi Arthur, đến khi đôi môi bị ma sát đến đỏ bừng như máu mới thu tay.
*
Đến khi Arthur tỉnh lại từ câu thần chú, Rồng đã biến mất.
Người hát rong dè dặt cẩn trọng hồi tưởng lại chuyện xảy tối qua, cảm thấy xấu hổ đến mức không biết phải làm gì.
Anh luống cuống tay chân dọn dẹp sạch sẽ đồ vật bên trong cơ thể bạo chúa, hoảng hốt đặt người nằm lại giường, sau đó trở lại nguyên hình, lao đầu vào biển Vô Tận nghĩ lại mọi chuyện đã qua.
Arthur nhìn thấy bên cạnh trống rỗng, không bỏ cuộc mà dùng thân thể cảm nhận nhiệt độ lạnh lẽo thấu xương, ánh sáng trong mắt dần tối lại.
Tối qua cậu cố gắng không đi tìm Rồng, muốn thăm dò thái độ của anh đối với bản thân, nhưng lại vô tình thiếp đi.
Bây giờ nhìn lại... Rồng cơ bản là không quan tâm, hay cân nhắc đến việc đến tìm cậu.
Cho tới bây giờ, cậu vẫn không nên ôm hy vọng, cũng không có tư cách đề cao địa vị của mình trong lòng Rồng, ngay cả giấc mộng xuân tối qua cũng là một loại khinh nhờn đối với anh.
Dù sao...
Hẳn là Rồng chán ghét cậu lắm.