Bảo Vật Trong Lòng Bàn Tay

Chương 99




Vành mắt Tần thị đỏ lên, kéo tay con gái đi gian tây, thấp giọng hỏi nàng: "... Có viên phòng chưa? Cô gia có tử tế với con không?"

"Mẫu thân..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tân Hà đều đỏ bừng.

Nhũ mẫu Hứa thị vội vàng bưng trà sữa bò tới, bà nhớ rõ Đại tiểu thư thích nhất uống những thứ này.

"Hà nhi ngốc nghếch, ở chỗ mẫu thân còn xấu hổ cái gì? Có điều gì không ổn, mẫu thân cũng có thể đưa ra phương pháp cho con." Tần thị nhận lấy trà sữa bò, đặt lên kỷ trà bên cạnh con gái.

Tân Hà hơi nghiêng người, nhỏ giọng nói: "Viên... Phòng rồi."

Tần thị thở dài một hơi, "Vậy thì tốt rồi. Với xuất thân, địa vị bây giờ của cô gia, có loại phụ nữ nào chưa từng thấy qua, mẫu thân còn sợ hắn chê con tuổi còn nhỏ..." Lời của nàng vừa nói một nửa, liền đổi đề tài: "Bây giờ ở Cố trạch, con là chính thê, quản giáo hạ nhân phải khoan dung và nghiêm trị. Tuy rằng không có bố mẹ chồng, nhưng trấn quốc tướng quân phủ nhân khẩu phức tạp, chính bản thân con càng cần phải để ý nhiều..."

Con sống một trăm tuổi, mẫu thân vẫn lo lắng đến chín mươi chín tuổi. Tần thị nhìn con gái, trong bụng có rất nhiều lời muốn dặn dò.

Trong chốc lát, Lý thị dẫn nha đầu, bà già đến, vừa vào cửa liền cười cởi mở. Từ chồng và con trai cả của mình, nàng hiểu đầy đủ vai trò quan chức của cháu rể... Nói không chừng tiền đồ của con trai cả chỉ cần một câu nói của cháu rể. Đối với đứa cháu gái duy nhất này, nàng chắc chắn sẽ phải thể hiện sự nhiệt tình tuyệt vời.

Thải Phong dọn ra một ghế con mặt gấm đến và mời nàng ngồi xuống.

Tân Hà thỉnh an Lý thị, gương mặt Lý thị nở nụ cười tươi đỡ nàng dậy, khen: "Hà nhi càng ngày càng xinh đẹp, so với dung mạo của Đại tẩu càng đẹp hơn."

Trên mặt Tần thị có nụ cười, "Muội đó, biết cách dỗ tẩu vui." Sau khi con gái xuất giá, Lý thị lại thường xuyên đến thăm nàng, còn an ủi trái tim của nàng. Hai chị em dâu thân thiết hơn rất nhiều.

"...... Nhìn xem, nói sự thật cũng không cho người ta nói..." Lý thị trêu ghẹo nói.

Trong phòng các nha đầu, bà già đang đứng hầu hạ đều bị chọc cười.

Tân Hà kinh ngạc nhìn Lý thị, chẳng lẽ Nhị thẩm mẫu chuyển tính rồi? Phản ứng của mẫu thân càng kỳ quái, đối với Nhị thẩm mẫu cũng vui vẻ hoà nhã...

Tân Hà ngồi nói chuyện một hồi lâu, lại không thấy Đại tẩu, liền hỏi mẫu thân.

"...... Chị dâu con có thai rồi, cái thai có chút bất ổn, nên ta kêu cho nàng ở trong phòng dưỡng thai thật tốt. Ngày mai, con hẳn đi thăm nàng ấy." Tần thị nói với nàng.

Tân Hà gật đầu xưng vâng. Một chuyện vui lớn như vậy, nàng nhất định phải đi thăm hỏi.

"Hà nhi, người mà con lấy…. Cũng đừng trách Nhị thẩm mẫu nhiều chuyện, phải gấp rút sinh một đứa con trai mới là chính sự. Ở chỗ của nhị thẩm mẫu có một phương thuốc cổ truyền, rất hữu dụng. Năm đó sinh được Duy nhi chính là nhờ dùng nó." Lý thị kéo tay Tân Hà, nói như có thật.

Tần thị ngạc nhiên nhìn về phía Lý thị, sau đó liền phụ hoạ theo.

Tân Hà: "..."

Mắt thấy giờ Ngọ đã đến, Lý thị cáo từ rời đi. Tần thị để cho đại nha đầu Thải Nguyệt đi theo đến Nhị phòng lấy phương thuốc cổ truyền.

Trong việc sinh con trai, Nhị thẩm mẫu có quyền phát biểu tuyệt đối...

Thải Nguyệt bước đi rất nhanh, trong nháy mắt đã vội vàng trở về.

Tần thị nhìn tờ giấy mỏng trong tay, bảo nhũ mẫu Hứa thị đưa cho Lưu đại phu xem xét. Khi biết được là một phương thuốc tốt hiếm có, liền đưa cho con gái, kêu nàng sau khi trở về sắc thuốc uống một ngày một lần.

Tân Hà cười miễn cưỡng.

Tần thị truyền kêu dọn bữa trưa lên, hai mẹ con ngồi cùng một chỗ vừa ăn vừa tán gẫu.

Tân Hà thuận miệng hỏi chuyện của Vương Diệu Bạch và Lý Họa Bình.

Tay phải của Tần thị đang cầm thìa dừng một chút, mới chậm rãi mở miệng: "Tính tình Vương di nương vô cùng lợi hại, nếu không phải có Nhị thẩm mẫu con, hôm trước ta đã trúng phải kế của nàng ta... Cũng may, phụ thân con cũng không phải hồ đồ..."

"Vương Diệu Bạch?"

Thái Phong xen vào nói: "Đúng vậy, buổi sáng nàng ta đến thỉnh an phu nhân, trở về liền bị đau bụng khó chịu, nói ấp mở không rõ ràng với đại lão gia, nói là do uống nước trà mà thái thái đưa cho nàng ta gây ra. Nàng ta khóc vô cùng đau thương, nôn mửa không ngừng, cực kỳ chân thực. Nhị thái thái không biết nghe ngóng được như thế nào, quyết đoán kịp thời sai người đi mời Lưu đại phu, sau khi chẩn trị mới biết được bệnh này của nàng ta là do bị bệnh hiểm nghèo lâu năm gây ra. Chỉ cần một chút bất cẩn, nó sẽ tái phát... Uống bất kỳ nước trà gì cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề nào."

"Lúc này phu nhân mới thoát khỏi tình nghi... Đại lão gia sau khi điều tra chân tướng, mắng nàng ta một trận, đã mấy ngày rồi không đi "Diệu Âm Đường"."

Tân Hà đi nắm tay Tần thị, trong lòng nói không ra có cảm thụ gì. Nàng hiện giờ cũng gả làm thê tử cho người ta, đối với hoàn cảnh của mẫu thân càng thêm hiểu rõ hơn.

"...... Được rồi, đừng lo cho ta, mẫu thân đã quen rồi." Tần thị rất hờ hững, bà và Tân Đức Trạch là thanh mai trúc mã, làm sao lại không có tình cảm chứ. Chỉ có điều, hầu hết đều bị thời gian làm cho hao mòn.

Tân Hà đưa tay cầm thìa múc thêm một chén canh cho mẫu thân, lơ đãng hỏi: "Con thấy Nhị thẩm mẫu và người rất thân thiết..."

Tần thị cười vỗ vỗ tay con gái, "Nhị thẩm mẫu con cũng là một người đáng thương. Gần đây nàng ấy cũng không có tâm tư gì xấu."

"...... Cuộc sống vẫn phải tiếp tục phải không."

Lời nói của mẫu thân rất thâm ý, một mình Tân Hà suy nghĩ rất lâu. Rất nhiều ngày sau này, cũng là nhờ câu nói này luôn giúp nàng chống đỡ.

"Liên Uyển" thu dọn rất sạch sẽ, so với trước khi xuất giá cũng không khác nhau mấy. Tân Hà ăn xong bữa cơm với mẫu thân rồi dẫn nha đầu, bà già trở về.

Sau đó qua một khoảng thời gian ngắn, Cố Vọng Thư cũng đến "Liên Uyển". Hắn uống không ít rượu, ở cách xa cũng có thể ngửi được mùi rượu trên người, cũng may tinh thần nhìn không tệ, không có uống say.

"Tứ thúc." Tân Hà đi qua đó, khoác tay hắn.

Cố Vọng Thư cúi đầu hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, hai má tiểu thê tử đỏ bừng, rất cám dỗ lòng người.

"..." Tân Hà giãy dụa nhìn trái nhìn phải, nàng sợ các nha đầu nhìn thấy, cảm thấy không trang trọng...

"Được rồi, không có ai." Cố Vọng Thư cười dỗ dành nàng. Đã thành thân rồi, còn thẹn thùng như vậy. Hắn vừa nói, rồi cầm quần áo để thay đi vào tịnh phòng.

Ngày hôm khác, Tân Hà cầm lễ vật đi "Mặc Trúc Hiên" thăm Trương thị, hai má nàng mượt mà, nhìn khí sắc rất tốt. Hai chị em dâu nói chuyện cả buổi chiều. Trương thị là một người thành thực, kinh nghiệm có được sau khi lập gia đình, đều chia sẻ rất nhiều với cô em chồng.

Vốn định là ở Tân gia đủ bốn ngày, về sau Cố Vọng Thư đột nhiên có việc, hai người ở ba ngày đã phải trở về Cố trạch.

Trước khi đi, Tân Hà bảo Tuệ Văn gọi Vương Diệu Bạch và Lý Họa Bình tới "Liên Uyển".

Nàng ngồi ở chính đường, nhìn hai vị di nương đứng ở hạ thủ(*). Bàn về sắc đẹp đương nhiên là Lý Họa Bình đứng trên đỉnh, nhưng bàn về sự chững chạc, nàng còn xa mới bằng Vương di nương.

(*)Hạ thủ: những người có thân phân hơi thấp kém khi ngồi/ đứng phải ngồi /đứng ở một bên, bình thường sẽ hơi gần phía bên ngoài hoặc bên phải.

Hai người từ khi vào cửa thỉnh an nàng, đã qua một khắc đồng hồ. Tân Hà chỉ nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, ngay cả ghế con cũng không cho nha đầu dọn ra. Thỉnh thoảng nàng cúi đầu nói đùa với Vân Đóa, Vân Linh ở một bên, ngay cả mắt cũng không nhìn thẳng vào các nàng.

Trước khi đến Vương Diệu Bạch đã biết, trong phủ có một vị Đại tiểu thư đích xuất, gả cho Cố các lão. Tuổi vẫn còn nhỏ, nên nàng không để ở trong lòng. Gọi bọn họ đến, đơn giản chỉ là muốn khuất phục mà thôi, để ý đến một con ranh làm gì. Con gái lấy chồng như hắt nước ra ngoài, nàng có thể ở Tân gia ở lại đến khi nào. Thật sự là không nghĩ tới, công phu nắm bắt người của Đại tiểu thư đích xuất này tốt như vậy... Hai người bọn họ đứng ở chính đường, nàng không dòm ngó tới. Lại cười nói chuyện với các nha đầu, rõ ràng là không để họ để vào trong mắt.

Trên mặt Vương Diệu Bạch vẫn duy trì mỉm cười, móng tay lại bấu vào trong thịt.

Lý Họa Bình sớm đã lĩnh giáo sự lợi hại của Tân Hà, mặt nàng vẫn luôn căng thẳng, không nói lời nào cũng không cười, bộ dạng rất yên tĩnh. Trước khi đến, Xuân Hồng đặt biệt dặn dò nàng. Kêu nàng nói ít lại, nếu có thể thì không không lên tiếng.

Tân Hà uống một chén trà, nói: "Hai vị di nương đều là người thông minh, ta sẽ không vòng vo. Hai người các ngươi xuất thân đều không cao. Một người là con gái trong một gia đình lụn bại. Một người là sấu mã(*) của Dương Châu." Nói đến đây, nàng khẽ cười một tiếng: "Trong luật pháp của triều ta, thiếp có thể mua bán hoặc tặng người, có biết không? Nói cách khác, giá trị của các ngươi so với đồ vật cũng không khác biệt lắm..."

(*)Sấu mã: chỉ các cô bé được mua từ nhỏ, mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy ca múa, cầm kì thư hoạ, khi trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh.

Nói về cái này thật quá sỉ nhục người khác, sắc mặt Vương Diệu Bạch và Lý Họa Bình cực kỳ khó coi, lại không có cách nào phản bác... Những gì Đại tiểu thư nói đều là sự thật.

"Xuất thân thấp hèn, thì nên an phận thủ thường. To gan lớn mật động đến trên đầu chủ mẫu... Thật đúng là kẻ liều mạng."

"Mẫu thân ta là chính thất trong phủ, chính tam phẩm cáo mệnh phu nhân, há có thể để các ngươi làm càn." Tân Hà "Hừ" một tiếng, chén trà trong tay đặt mạnh trên kỷ trà.

Hai người đều kinh ngạc, Lý Họa Bình hung hăng trừng mắt nhìn Vương Diệu Bạch một cái, đều là do đồ đ ĩ tiện nhân này gây họa, liên luỵ nàng cũng gặp họa.

"Đại tiểu thư minh giám. Tuy thiếp ngu đần vụng về, nhưng cũng biết lễ nghĩa, chưa bao giờ dám có ý định động đến chủ mẫu." Lý Họa Bình quỳ xuống hành lễ.

Tân Hà lạnh lùng nhìn, không nói gì.

Mồ hôi sau lưng Vương Diệu Bạch đều thấm đẫm cả quần áo, nàng quỳ xuống dập đầu: "Thiếp thân là bị ma quỷ mê hoặc... Sau này không dám nữa."

Tân Hà nháy mắt với Tuệ Mẫn, bảo nàng đỡ hai người lên.

"Đãi ngộ trong phủ cho các di nương từ trước đến nay không tệ, nếu các ngươi lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, không biết có thể ăn no được hay không?"

Tân Hà cố ý không nhìn sắc mặt các nàng, tiếp tục nói: "... Trên đời này, cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp... Ta nói như thế, đúng phải không? Vương di nương, ta nghe nói trong các sấu mã ở Dương Châu, ngươi có tư chất kém nhất..."

"Tuy rằng ta đã gả ra ngoài, nhưng cũng là chính nhị phẩm cáo mệnh phu nhân, ra tay xử trí hai vị di nương….. Chắc hẳn phụ thân cũng sẽ không ngăn cản..."

Sắc mặt Vương Diệu Bạch hoàn toàn trắng bệch, sở dĩ nàng được Tân Đức Trạch sủng ái, chính là bởi vì nàng đã hiểu được tính tình của người này. Chính vì như thế, nàng mới sợ hãi. Tân Đức Trạch tuyệt đối sẽ không phải là người sủng thiếp diệt thê, hắn có con đường làm quan của mình. Hắn sẵn lòng sủng ái nàng vì trên người có cái tính cổ hủ keo kiệt của người đọc sách chỉ muốn "Hồng tụ thiêm hương"(*)... Căn bản không thể nào là tình yêu. Chỉ cần nhìn hắn luôn luôn quyến luyến Lý Họa Bình, thì biết bản chất của một người đàn ông.

(*)Hồng tụ thiêm hương (红袖添香): hồng tụ dùng để chỉ cô gái xinh đẹp, chỉ thư sinh đọc sách còn có cô gái đẹp bồi bạn bên cạnh.

Nếu thật sự giống như Đại tiểu thư nói, đuổi nàng ra khỏi phủ, lại tuyển vài người xinh đẹp hơn, không quá ba ngày, nàng sẽ bị Tân Đức Trạch quên đến chín tầng mây...

"Đại tiểu thư, thiếp thân thật sự biết sai rồi! Sẽ không dám xúc phạm thái thái nữa! Cầu mong Đại tiểu thư cho thiếp thân một cơ hội sửa đổi ăn năn hối lỗi..." Vương Diệu Bạch dập đầu đến mức nghe thấy tiếng "Bịch bịch", nàng thật sự không muốn sống giống như trước kia, những ngày tháng giống như súc vật bị người khác chọn lựa.

Tố chất tâm lý của Lý Họa Bình vốn không tốt, cuộc nói chuyện này khiến chân đều mềm nhũn.

Tân Hà bảo nha đầu đỡ các nàng dậy, cười nói: "Di nương đây là làm cái gì, truyền ra ngoài... Mọi người nghĩ ta đã ngược đãi ngươi."

Trán Vương Diệu Bạch đã thấy tơ máu, nàng xua tay nói: "Không dám không dám, đây là thiếp thân đi đường không cẩn thận đụng trúng..."

Tân Hà thấy mục đích đạt được, liền mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay ta cũng mệt rồi, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi. Có một điều vẫn phải nói rõ, ta từ Cố trạch ngồi xe ngựa xuất phát, khoảng nửa canh giờ là có thể đến ngõ Mạo Nhi, không thể thuận tiện hơn."

Hai người cúi người xưng là đúng, thấy Đại tiểu thư không có phản ứng gì, mới được nha đầu của mình đỡ trở về.