Sống trên đời, thật sự có rất nhiều điều lực bất tòng tâm, không thể làm theo ý mình cũng không có cách nào làm hài lòng người khác.
Cũng như cô, cô vốn dĩ muốn trở thành một người mạnh mẽ, có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu mà sống nhưng lại không thể.
Nhưng thật ra cũng không phải là không thể mà nó chỉ nằm ở sự lựa chọn của mỗi người mà thôi.
Một người mạnh mẽ thì họ sẽ không bao giờ lựa chọn sự yêu đuối còn một người yếu đuối thì họ lại chẳng có cách nào lựa chọn sự mạnh mẽ, bởi vì căn bản là họ không dám.
Có người hỏi cô, tại sao lại phải trốn tránh, không phải chỉ cần giải thích là được rồi sao? Chỉ là một câu nói đơn giản, có khó đến thế không?
Đúng vậy, cô cũng không biết nữa, chắc là do cô vô dụng, cô nhu nhược và nhỏ bé. Thật ra... cô cũng không hiểu vì sao mình lại trốn, rõ ràng cô có thể bình tĩnh đối mặt, bình tĩnh mà giải thích với anh rằng cô chẳng làm sai gì cả.
Nhưng mỗi lần cô nghĩ đến ánh mắt ghét bỏ của anh, nghĩ đến anh sẽ phẫn nộ, tức giận thì cô lại không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô cảm thấy sợ, rất sợ và nỗi sợ đó đã khiến cho cô trở nên nhút nhát và nhỏ bé đến mức tàng hình, và mỗi khi đứng trước mặt anh, cơ thể cô lại bất chật run rẫy, cổ họng như bị nghẹn lại, đầu óc rỗng tuếch.
Cũng như một người từng xém bị chết đuối, họ sẽ bị ám ảnh tâm lí và mỗi khi nhìn thấy nước họ lại không kiềm chế được mà sợ sệt, trốn tránh.
Hay người ta thường đặt ra một câu hỏi vui như thế này, khi gặp ma bạn sẽ làm gì?
Có người thì bảo rằng họ sẽ ngất xỉu ngay tại chỗ, còn có người thì nói họ sẽ bỏ chạy, còn có người lại điềm tĩnh mỉm cười vì họ tin rằng thực chất ma không hề tồn tại.
Nhưng bản năng của con người không phải thường hay trốn tránh nỗi sợ sao? Cho dù là một người mạnh mẽ hay yếu đuối đi chăng nữa thì khi sợ hãi họ cũng không thể nào giữ được bình tĩnh.
Không phải là cô đang muốn bao biện cho bản thân đâu, chỉ là... đối với cô, anh còn đáng sợ hơn cả ác quỷ và mỗi khi anh xuất hiện cô đều cảm thấy căng thẳng, thậm chí còn có cảm giác như bản thân sắp bị luồng khí lạnh lẽo trên người anh làm cho đông cứng, vỡ ra thành trăm mảnh.
Cô biết, anh cảm thấy rất ghét cô, không muốn nhìn thấy cô, vậy nên chắc chắn anh sẽ không bao giờ nghe cô giải thích, vậy nên trốn tránh chính là cách tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ thì cô lại không thể chạy trốn được nữa mà còn bị anh tóm gọn trong lòng bàn tay.
Chu Thế Tước nhìn cô bằng đôi mắt tràn đầy sự căm phẫn và thù hằn không biết từ đâu mà có, bàn tay càng lúc càng bóp chặt lấy cổ cô hơn.
"Cô cảm thấy rằng gương mặt này của cô thật sự đáng giá lắm sao? Cô cho rằng cô có thể trèo lên giường tôi một lần nữa bằng gương mặt ghê tởm này? Lư Mễ Nhu, tôi nói cho cô biết, đừng có mà suy tâm vọng tưởng nữa, cô không đủ tư cách đó đâu." Anh hất cô ngã xuống đất, khiến cánh tay cô bị va vào tủ gỗ, đau điếng.
"Á!"
Bờ lưng Chu Thế Tước thẳng tắp, vừa kiêu ngạo lại vừa cao thượng, anh đứng trên cao, nhìn cô bằng nửa con mắt, gương mặt không hiện lên bất kì biểu cảm nào ngoài ghét bỏ.
"Tôi... tôi chưa từng có suy nghĩ đó. Hơn nữa rõ ràng đêm đó là ông chủ đã nhận nhằm tôi thành người khác, tại sao bây giờ lại đổ hết tội lỗi lên đầu một mình tôi chứ?" Cô nhỏ giọng, ấm ức nói.
"Ha!" Chu Thế Tước cười lạnh, anh ngồi xuống, bàn tay siết chặt lấy cằm cô, cứ như muốn bóp nát cằm của cô ra vậy: "Thế sao? Nhưng mà tôi nhớ, cô đã rất tận hưởng kia mà, còn rên rỉ rất vui tai. Không lẽ cô đã quên hết rồi sao? Quên mất rằng cái lỗ nhỏ của cô đã sung sướng và ra nhiều nước như thế nào? Bị cưỡng bức mà còn có thể d.âm đ.ãng đến vậy, chắc cũng chỉ có cô mà thôi."
Lư Mễ Nhu không ngờ rằng anh có thể nói ra những lời này giữa ban ngày ban mặt, còn điềm tĩnh như không có chuyện gì như vậy.
Cơ thể cô lại bắt đầu run lên, cô cũng không biết từ khi nào mà ở trước mặt anh cô lại không có chút lòng tự tôn nào, thậm chí còn thấp hèn và dơ bẩn đến như vậy, cứ như thể cô đang trần truồng trước mặt anh, không một mảnh vải che thân.
"Sao vậy? Tôi nói sai rồi sao?" Anh nhếch môi cười, đáy mắt hiện rõ hai chữ đê tiện dành cho cô.
Mễ Nhu xấu hổ cúi đầu, tay trái bấu chặt vào cánh tay bị đau của mình, không dám lên tiếng.
Nhưng Chu Thế Tước lại không cho phép cô tránh né, anh ép cô phải ngẩng đầu lên nhìn anh, đồng thời tiến đến gần cô hơn: "Nhìn dáng vẻ của cô có lẽ đã quên rồi nhỉ? Có cần tôi giúp cô nhớ lại không?"
Anh bóp lấy cổ cô, đồng thời ngậm chặt bờ môi, vừa mạnh bạo lại vừa tàn ác.
Như Mạn sợ hãi chống cự nhưng lại bị anh siết chặt lấy hai tay đưa lên đỉnh đầu, còn bị anh ôm lấy eo, không còn đường phản kháng.
"Ưm... Đ... đừng!"
Cơ thể Như Mạn run lên bần bật, cô hoảng sợ đến mức nước mắt cứ tuôn trào ra ngoài, bất lực vang lên tiếng nức nở vụn vặt, vỡ nát.
Thế nhưng, cho dù là vậy, anh vẫn không chịu buông tha cho cô, thậm chí còn điên cuồng hơn bao giờ hết, anh cắn mạnh vào lưỡi cô, để máu dòng máu tanh tưởi tăng thêm hương vị cho nụ hôn, xem như là một thú vui lúc nhàm chán.
Sau đó anh lại di chuyển xuống phía dưới, cắn vào cần cổ trắng ngần của cô, khiến cô đau đớn đến mức nghẹt thở, cơ thể nhỏ nhắn cứ run lên không ngừng.
"Có thích không hả? Ý tôi là cảm giác bị chơi một cách thô bạo?" Đôi mắt anh ẩn chứa sự máu lạnh và biến thái, khi cong môi cười thì càng đáng sợ hơn gấp trăm lần.
Mễ Nhu rùng mình, cô không muốn bản thân phải ghét anh nhưng mà những gì anh đối với cô, thật sự quá ghê tởm, khiến cô có cảm giác như bản thân là một món đồ chơi rẻ tiền, không hơn không kém.
Anh cười lạnh, quẹt đi giọt nước mắt bên khoé mắt cô sau đó liếm nó: "Nước mắt của cô mặn thật đấy, còn có mùi giả tạo nữa cơ."
"Hừ! Biết sợ thì tốt nhất là cô nên biết điều một chút, đừng cố tình chọc điên tôi." Anh chậm rãi đứng dậy, vươn tay lấy bừa một chiếc áo sơ mi từ giá treo đồ rồi mặc vào.
Ngay lúc đó, Mễ Nhu cảm thấy vô cùng hoảng loạn, cô vội vàng đứng dậy, bán sống bán chết bỏ chạy ra ngoài, không dám ở lại thêm dù chỉ nửa giây.
"Rầm!"
"Mẹ kiếp nó! Đúng là bẩn chết đi được!" Anh dùng khăn tay lau miệng sau đó thì quăng chiếc khăn tay vào thùng rác một cách không thương tiếc.