“Vậy nên sau khi hủy bỏ ngọn tháp này, ta còn phải đi phá bỏ một tế đàn khác
của Tiên tộc ư?”
Khư Địa Chi Tinh vừa nghe thấy giọng điệu bực bội của Khương Thành là biết
rồi, tên tiểu tử này có thể mặc kệ bất cứ lúc nào.
“Vậy thì không cần, chỉ cần hủy đi ngọn tháp này, ta đã có thể khôi phục một
phần sức mạnh rồi.”
“Ngọn kia, đến lúc đó ta sẽ tự giải quyết.”
Khương chưởng môn mới thở phào nhẹ nhõm, một ngọn đã phiền vậy rồi, nếu
thêm một ngọn nữa thì còn để cho người ta sống nữa không chứ?
“Vậy theo như những gì ngươi nói thì ta đang cứu ngươi?”
“Phải, dũng sĩ đẹp trai, ân tình của ngươi ta sẽ luôn khắc ghi.”
Ông nội ngươi ấy, có thể thực tế chút không?
Gì mà khắc ghi ân tình, toàn là giải dối.
Hắn cười hi hi, ve ve ngón tay: “Không có chút lợi ích thực tế nào sao?”
“Ngươi sống nhiều năm như vậy, chắc cũng có chút tích góp rồi nhỉ?”
Khư Địa Chi Tinh nhẫn nhịn việc kích động mắng người, buồn bã đáp: “Không
có.”
Tên này đúng là muốn bản thân mình làm không công chứ gì?
“Ta đang cứu ngươi, ngươi không giúp chút sức nào mà còn đứng bên xem kịch
ư?”
“Hơn nữa ngươi lại không cho chút thù lao nào?”
“Quá thất vọng.”
Thành ca đứng dậy, tư thế sắp đi về phía dưới.
“Dũng sĩ đẹp trai ơi, xin dừng bước.”
Khư Địa Chi Tâm liền níu kéo, phong cách của dũng sĩ này so với tưởng tượng
của hắn khác biệt quá lớn, không thể không dùng tình cảm mà lay động người
khác được.
“Chỉ cần sau khi thoát nạn rời khỏi nơi này, sau khi phi thăng quy tắc thì sẽ khôi
phục lại trạng thái bình thường.”
“Đây là việc làm tạo phúc cho biết bao sinh linh dưới hạ giới đấy!”
Mấy lời rỗng tuếch này không dụ được Khương chưởng môn, hắn bĩu môi,
khinh thường nói: “Bọn họ phi thăng thì liên quan quái gì đến ta, ta có thể có
được gì?”
“Tương lai ngươi cũng sẽ phi thăng thành tiên mà.”
Khương Thành hờ hững nói: “Ngươi cho rằng dựa vào sự đẹp trai của ta sẽ
không thành tiên được sao?”
Khư Địa Chi Tinh không có cách nào phản bác lại được.
Khương Thành kiểu tiên ma lẫn lộn này, nếu tiếp tục tu luyện, vượt ra khỏi giới
hạn chịu đừng của hạ giới vị diện, cuối cùng dẫn đến vị diện bài trừ, bị bắt đến
tiên giới là chuyện sớm muộn.
Sở dĩ hán ham mê Hư tiên giới như vậy cũng bởi vì để sớm đến tiên giới một
chút mà thôi.
Do dự khá lâu, Khư Địa Chi Tinh cuối cùng cũng không thể không đau đớn mà
bỏ ra ít máu.
“Ta có thể cho Thánh Vực ngươi một quy tắc chủ mới.”
Cái gì, còn có chuyện tốt vậy sao?
Thời khắc Thánh Vực hình thành đó, sẽ tạo ra biết bao quy tắc?
Nhưng nguyên tắc này, từ Thánh Vực của bản thân tu sĩ mà nên, thân cận nhất,
cũng dễ điều khiển nhất, nên được gọi là quy tắc chủ.
Có thể có bao nhiêu chủ nguyên tắc, từ thời điểm đó đã xác định rồi.
Cho dù tương lai thành tiên rồi, vẫn phải tiếp tục tinh luyện những quy tắc chủ
đó.
Nguyên tắc học được từ những con đường khác, chỉ có thể gọi là quy tắc thứ.
Quy tắc thứ không phải được tao ra từ chính bản thân Thánh Vực, cho dù có
đọc vội qua, cũng vẫn chênh lệch rất nhiều.
Vậy nên, quy tắc chủ càng nhiều, đương nhiên sẽ càng lợi hại.
Thánh Vực của cao thủ Thánh Giai bình thường đều sẽ có ba đến năm quy tắc
chủ không giống nhau.
Thành ca chưa bao giờ nghiên cứu qua quy tắc gì cả, nhưng vì võ đạo quả hắn
quá giỏi nên lúc Thánh Vực hình thành đã trực tiếp nhận được chín quy tắc.
Đây cũng gọi là xếp hàng hơn người rồi.
Suy cho cùng thì những Thánh cảnh có thể vượt qua chín quy tắc phải gọi là
quá hiếm thấy.
“Ngươi còn có thể làm được chuyện này sao?”
Theo như những gì Mạc Trần nói, chuyện giao một quy tắc chủ cho Thánh Vực
của người khác vốn không hề tồn tại, đến cả Tiên đế cũng không làm được.
“Đương nhiên rồi, sau khi ngươi vào Khư địa, có lẽ cũng đã thấy được đâu đâu
cũng là những quy tắc lưu hành loạn cả lên đúng không?”
“Quy tắc chính là món sở trường nhất của ta.”
Khư Địa Chi Tinh kiêu ngạo một lần hiếm có.
“Lợi hại lợi hại.”
Thành ca khen hắn một cái rồi cười nói: “Vậy những quy tắc ngươi có cũng
nhiều thật, tổng cộng có bao nhiêu cái?”
Khư Địa Chi Tinh ngạo nghễ đáp: “Chín mươi chín cái.”
“Cái gì?”
Khương Thành lập tức nhảy ra.
“Ngươi có 999 cái quy tắc, mà chỉ cho ta có một cái?”
“Sao ngươi lại keo kiệt vậy chứ?”
“Phì phì phì, ngươi còn có lương tâm không vậy?”
Nhìn thấy vẻ mặt giận đến tím gan tím ruột của hắn, Khư Địa Chi Tinh rất bối
rối, chuyện này có liên quan gì đến lương tâm ư?
“Không phải ta keo kiệt, mà là nếu quy tắc chủ quá nhiều thì Thánh Vực sẽ
không chịu được.”
“Hơn nữa quá nhiều quy tắc chủ, tương lai sau khi ngươi thành tiên thì sẽ không
tinh luyện nỗi, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến việc tăng cảnh giới của ngươi.”
“Cho dù ta có cho, ngươi cũng chịu không được.”
Khương chưởng môn nào có nghĩ đến việc này, hắn chỉ biết là càng nhiều càng
tốt.
999 cái quy tắc đó, cái này nếu bày ra ngoài thì sẽ nở mày nở mặt biết mấy.
Phần độc nhất tiên giới chăng?
“Đó là chuyện của ta, xem ngươi có bằng lòng cho hay không đã.”
Khư Địa Chi Tinh bị hắn chặn họng đến mức không còn lời nào để nói được.
Thật ra sở dĩ hắn không chịu là vì cho người khác quy tắc giống như lấy đi máu
trên người chính mình, sau đó chi ít phải cần cả trăm tỷ năm để hồi phục lại.
Nếu không phải vì để thoát nạn, hắn sẽ không đưa ra thù lao như vậy.
Ngày đầu tiên Tiên giới xuất hiện, hắn đã tồn tại rồi, đến nay vẫn chưa có tu sĩ
nào có thể có được một quy tắc của hắn.
Thấy trước mắt thái độ của hắn còn do dự, Khương chưởng môn liền chớp lấy
thời cơ.
“Ta bảo ngươi suy nghĩ cũng thật tệ.”
“Cho nhiều quy tắc một chút, Thánh Vực của ta có thể trở nên mạnh hơn, uy lực
cũng sẽ mạnh hơn, chém cũng sẽ nhanh hơn!”
“Ngươi thấy đấy ta cũng đâu phải chỉ vì mình, mà cũng vì ngươi sớm ngày
thoát nạn.”
Chuyện lấy tình cảm để thuyết phục người khác này, Thành ca cũng rất thuần
thục.
“Nào biết ta để ý đến vậy, người được cứu như ngươi lại lôi thôi thế, thật làm
người ta thất vọng.”
Khư Địa Chi Tinh không tài nào tin tên tiểu tử này là vì hắn.
Đúng là không có lợi ích thì không làm mà.
Nhưng mà lời này của Khương Thành lại có lí.
Cho dù không có cách nào lập tức tinh luyện những quy tắc đó, chỉ tăng ít số
lượng, cũng đủ để Thánh Vực của hắn thay đổi long trời lở đất rồi.
Uy lực khi xuất chiêu quả thực sẽ mạnh hơn.
“Được, đây là do ngươi yêu cầu đấy.”
“Phóng ra Thánh Vực của ngươi đi!”
Khương chưởng môn không hề do dự phóng ra Thánh Vực vượt hơn triệu dặm
của mình.
Tuy sau khi vượt ra khỏi phạm vi ba thước, thì sẽ nhanh chóng bị tế đàn phá
hủy, nhưng trong phạm vi ba thước thì vẫn tồn tại.
Khư Địa Chi Tinh kinh hoàng.
“Thánh Vực của ngươi mạnh như vậy? Sao ngươi có thể làm được?”
Thành ca cố ý tỏ vẻ ngờ vực: “Thân là một dũng sĩ đẹp trai độc nhất vô nhị, đây
chẳng phải là sự phân phối rất hợp lí sao?”
Khư Địa Chi Tinh xem như là nhìn ra rồi, tên này là chúa áp bức.
“Ta sắp bắt đầu ban quy tắc rồi, nếu như ngươi không chịu được, thì nói trước
một tiếng.”
Hắn không muốn cho hết toàn bộ 990 quy tắc, dự tính lĩnh vực lớn như vậy thì
cho hơn trăm cái cũng có thể đạt được mức cực điểm rồi.
“Ưu điểm lớn nhất của Thành ca chính là khẩu vị lớn, tới đi!”
Ngay sau đó, lĩnh vực của Khương Thành xuất hiện một tia lửa đỏ.
Vừa đi vào lĩnh vực của hắn, đã khiến hắn cảm thấy thân thiết không gì bằng,
giống như đây chính là lĩnh vực của chính mình mang thai mà ra vậy.
Cái quy tắc này trước mắt vẫn rất yếu, bởi vì hắn chỉ vừa mới có được.
Nghĩ đến việc tinh luyện đến độ dễ dàng điều khiển, thì cần phải tiêu tốn biết
bao sự khổ luyện.
Còn nghĩ đến việc luyện quy tắc này đến mức viên mãn, thì cần thời gian dài vô
kể.
Nhưng mà, quy tắc này ngay từ đầu đã trở thành chủ quy tắc của hắn rồi.
Vậy nên bây giờ đã khiến quy tắc Thánh Vực của hắn trở nên hoàn thiện hơn,
sức mạnh của Thánh Vực cũng được tăng cường thêm phần nào lần nữa.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.