Sau khi Ngân Phá Tiên tấn công xong, bên Đại Huyền giới đến lượt tộc trưởng
Văn Hải của Thiên Động bộ.
Người này không hề giống với cái tên trước mình liên tục tạm thời tăng cường
thực lực của bản thân.
Chỉ thấy hắn chậm rãi giơ một thanh loan đao lên, mạnh mẽ bổ về phía bên kia.
Mây đen ngập trời gào rú xông về phía đĩa tròn ở đối diện, cứ giống như muốn
hoàn toàn nuốt trọn cái đĩa đó vậy.
Ngay lúc mọi người đang ngồi chờ trị số thương tổn thì mây đen tựa như hổ dữ
xổng chuồng kia bỗng dưng vụt một cái ngừng lại ngay trước đĩa tròn.
Kế tiếp, đám mây đen xoay ngược lại, nhanh chóng rút lui về phía của hắn.
Thành ca và Tuyền muội tử không hiểu cho lắm.
Nhưng những tộc nhân khác của Huyền tộc ở đây lại hô lên kinh ngạc.
“Tứ Điệp Tật Không Trảm!”
“Hóa ra là thần thông này.”
“Ta biết ngay mà, hắn sẽ thi triển đại sát chiêu này thôi!”
Lại là đại sát chiêu à?
Thành ca không khỏi đề cao tinh thần.
Đám mây đen xoay ngược trở về kia giống như đã được trải qua một thần tôi
luyện vậy, lấp lóe tỏa ra ánh sáng màu đỏ.
Sau đó, Văn Hải lại tung ra đám mây màu đỏ này.
Dù cho nó không có hướng về phía mình thì Khương Thành vẫn có thể cảm
nhận được khí tức nguy hiểm toát ra từ đám mây đỏ kia.
Ít nhất thì mạnh hơn đám mây đen trước đó ba mươi phần trăm!
Đám mây đỏ lại một lần nữa giống như hổ dữ xổng chuồng, giết đến chính diện
của đĩa tròn.
Tuy nhiên lần này, vẫn không hề hiện ra trị số thương tổn.
Bởi vì khi đến chỗ cách chiếc đĩa tròn một thước thì đám mây đỏ bỗng nhiên
dừng lại, tiếp theo lại quay ngược trở về lần nữa.
Phụt!
Thành ca phun một ngụm nước bọt ngay tại chỗ.
Hắn chỉ về phía đám mây từ màu đỏ chuyển sang màu vàng ở đối diện kia, khóe
miệng co giựt, không còn kìm nổi xúc động muốn xóc xỉa.
“Bà mẹ nó, cái tên này đang làm ảo thuật hay gì?”
Lịch Đường và Ôn Trì cũng không biết phải làm sao.
“Nghe nói cái công kích này của hắn có thể lặp bốn lần, mỗi một lần lặp thì sức
sát thương cũng sẽ tăng lên một tầng.”
“Mặc dù dùng thủ đoạn này trong thực chiến sẽ rất buồn cười, nhưng bây giờ
thứ ở trước mặt hắn không phải là Huyền Thánh cửu trọng, chỉ là một cái đĩa
tròn mà thôi.”
“Vật chết thì sẽ không biết phàn nàn hắn, cũng càng sẽ không cắt ngang lúc hắn
đang lặp công kích.”
“Chỉ cần không đụng vào đĩa tròn thì chiêu này của hắn sẽ không được tính là
đã đánh ra.”
Trên thực tế, bốn người ra sân lúc trước ở phía đối diện, với cả Lịch Đường và
Ôn Trì ở bên này cũng đều đã dùng những tuyệt chiêu đặc biệt gia tăng thương
tổn trong lúc tấn công.
Chứ không thì một kích dùng toàn lực của Huyền Thánh cửu trọng, nhiều nhất
cũng chỉ nhận được mười một hoặc mười hai điểm thương tổn mà thôi.
Có thể đánh được mười bảy hay mười tám điểm, thậm chí là ba mươi điểm, thì
cũng đã cực kỳ đáng kinh ngạc rồi.
Nhưng so sánh với hai cái tên kì lạ ra sân ở vòng này, những tuyệt chiêu kích
thích tiềm năng, bùng nổ trong phút chốc thể hiện rõ phong cách của bọn họ chỉ
là tầm thường thôi.
Đám mây màu vàng được Văn Hải ở đối diện đánh ra quả nhiên lại quay ngược
trở về, biến thành màu tím.
Sau đó nó lại lại lại lại một lần nữa được đánh ra, ngay lúc sắp sửa chạm đến cái
đĩa tròn thì lại lại lại lại cuốn ngược trở về.
Lần này đám mây màu tím trở thành một màu trắng tinh…
Thành ca nhìn màn biểu diễn đặc sắc của hắn, vẻ mặt tràn đầy tan vỡ, cuối cùng
hắn gom hết tất cả “sự kính nể” ở trong lòng lại bật ngón cái lên.
“Đúng là nhân tài!”
“Sau khi lặp bốn lần, lão huynh này xem như đã ở tầng thứ năm rồi.”
Thu Vũ Tuyền cũng không thèm đâm chọt chung với hắn, ngược lại, nàng mở
to đôi mắt xinh đẹp của mình, quan sát từng cử động của Văn Hải đến không
chớp mắt.
Những thứ liên quan đến công pháp, võ kỹ, tiên thuật, thần thông, linh kỹ và tu
luyện, nàng luôn có hứng thú một cách tự nhiên.
Sau khi lặp bốn lần để trở thành đám mây trắng, cuối cùng Văn Hải cũng triệt
để tung công kích này ra.
Đĩa tròn khẽ rung lên một hồi, trị số mới lại được xuất hiện – bốn mươi.
Rầm!
Hiện trường mới lúc nãy còn yên tĩnh, giờ đây bầu không khí đã bùng cháy.
“Bốn mươi điểm, ai làm được nữa chứ?”
“Bây giờ chúng ta dẫn trước tới tám mươi mốt điểm rồi, ha ha ha!”
“Cái Tứ Tượng Tật Không Trảm này quả nhiên danh bất hư truyền!”
“Đám đối diện kia, các ngươi gỡ lại ta xem nào.”
“Thắng rồi, có thể tuyên bố trước bọn ta thắng cũng được rồi!”
Sau khi hai người này ra tay, cái thùng chỗ Thành ca đã nâng lên khoảng mười
bốn thước.
Bây giờ độ cao của hai cái thùng chênh lệch khoảng hai mươi bảy thước.
Dù cho là người không rõ quy tắc của cuộc thi, nhưng chỉ cần nhìn cảnh tượng
này, cũng có thể biết được tình hình của bọn họ không lạc quan cho lắm.
“Làm sao đây?”
Trên hàng ghế khán giả, đám người Bạch La Chân và Ngân Trí đều lộ ra vẻ mặt
lo lắng.
“Tám mươi mốt điểm, dù có là Thần tử như Ôn Trì và Lịch Đường thì cũng
phải tấn công ba lần mới có thể gỡ lại được.”
“Lần này Thu Vũ Tuyền có thể lật ngược tình thế được không?”
“Haizz, tiếc là nàng không sử dụng được một kiếm kia, bằng không chúng ta
hoàn toàn chẳng cần lo lắng.”
“Đúng đấy, lần này nguy hiểm thật rồi.”
Vòng thứ ba, Thu Vũ Tuyền không hề lập tức đứng ra.
Ngược lại, nàng giơ tay phải về phía Lịch Đường.
“Cho ta mượn kiếm của ngươi dùng một lần.”
“Hả, hả?”
Đối mặt với yêu cầu của nàng, Lịch Đường mơ hồ không rõ.
Ngay lúc thi mượn kiếm, thao tác gì thế này?
Kiếm của người khác, ngươi dùng có quen không đấy?
Thực ra Thu Vũ Tuyền cũng là bất đắc dĩ thôi.
Lúc trước nàng vẫn luôn dùng đạo kiếm bát giai.
Thanh kiếm đó sử dụng “Vô Đạo kiếm” thì vẫn được, nhưng ở Huyền giới, đạo
kiếm bát giai không thể nào truyền huyền lực vào.
Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi, Lịch Đường vẫn ngoan ngoãn giao kiếm cho
nàng.
Thành ca ở phía sau vẫn không quên ra vẻ.
“Cố gắng giành điểm cao một chút, tránh cho cuối cùng biểu ca ta phải thu dọn
tàn cuộc.”
Tuyền muội tử không hề trả lời hắn.
Sau khi cầm lấy kiếm, khí chất toàn thân của nàng đều lộ rõ tài năng.
Rõ ràng còn chẳng kết tụ huyền lực nhưng lại mang cho con người ta một loại
ảo giác hết sức nguy hiểm.
Toàn đấu trường bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Đám người Cảnh Hồi và Văn Hải ở đối diện cũng thu hết nụ cười, nghiêm túc
nhìn nữ tử tuyệt sắc này.
Người có thể dùng được một kiếm kia, bọn họ không dám khinh thường.
Ai cũng không biết, liệu lần này nàng có lại tung ra tuyệt chiêu nữa hay không.
Sau đó, bọn họ thật sự đã nhìn thấy “tuyệt chiêu”.
Bàn tay đẹp của Thu Vũ Tuyền cầm chắc kiếm, mũi kiếm vốn hướng xuống đất
chậm rãi được giương lên.
Cả quá trình không hề nhanh, cũng chẳng có chỗ nào là đặc biệt.
Nhưng hiện trường mới ban nãy còn yên tĩnh, bây giờ đã bùng nổ.
Bởi vì thân kiếm của thanh kiếm kia lượn lờ hơi thở của căn nguyên.
Hơn nữa, đó còn là căn nguyên kiếm!
Tròng mắt của đám người Cảnh Hồi và Văn Hải ở đối diện suýt nữa thì muốn
rớt ra ngoài luôn.
Đám tộc nhân của Đại Huyền giới ở xung quanh cũng rộ lên những tiếng hô hào
không thể tin nổi.
“Sao có thể như thế chứ?”
“Ôi trời ơi, ta không nhìn lầm đó chứ?”
“Hoang đường quá rồi!”
“Căn nguyên đã bị Huyền Thần ngăn cách ở bên ngoài rồi, sao nàng ta vẫn kết
nối được chứ?”
“Không, không phải là thật đâu…”
“Tiêu rồi! Như này thì thi đấu kiểu gì chứ?”
Cũng không thể trách vì sao mọi người lại phản ứng lớn như thế.
Chuyện kết nối căn nguyên đối với những Huyền Thánh như bọn họ vốn là một
việc rất đỗi bình thường.
Nhưng đó chỉ là lúc bình thường mà thôi.
Nếu như đặt vào hoàn cảnh ngay trận tỉ thí tại thời điểm này thì lại hết sức chí
mạng.
Ban nãy dù là Lịch Đường, Ôn Trì hay Văn Hải và Ngân Phá Tiên diếm tuyệt
chiêu nhưng công kích của bọn họ cũng đều được đánh ra mà không có sự gia
trì của căn nguyên.
Mất đi sức mạnh của căn nguyên, sức tấn công của bọn họ ít nhất giảm đến chín
mươi phần trăm so với lúc bình thường.
Mọi người không dùng được thì cũng không sao, cùng lắm thì so bằng huyền
văn, huyền lực và thần thông võ kỹ.
Nhưng bây giờ Thu Vũ Tuyền lại phá vỡ hạn chế này, dùng căn nguyên ngay
trong trận đấu.
Nếu so sánh với căn nguyên, những đại chiêu lúc trước là cái thá gì chứ?