“À cái này….”
Tuy biết rằng lão tổ từng có địa vị rất cao nhưng hai người vẫn có chút khó chấp
nhận.
Bất kể là ở hạ giới hay là tiên giới thì đám tu sĩ tinh thông đan, khí, phù, trận
vĩnh viễn là một cái bánh bao béo bở.
Vậy thì đại sư cấp Tiên Vương càng không cần nói rồi, đi đến đâu cũng đều là
khách quý.
Đừng nói tiên nhân bình thường, cho dù là Tiên Vương muốn gặp đều phải xem
tâm trạng của bọn họ.
Nghe nói bọn họ đến cửa, trên dưới Phi Tiên Môn vô cùng kích động, vinh hạnh
đến mức rối tinh rối mù.
“Hai vị này chính là hai nhân vật bậc thầy của Đan Đạo và Khí Đạo, trăm vạn
năm trước, thậm chí Minh Trì Tiên Vương đã thành công luyện ra tiên khí trên
thất giai làm chấn động toàn bộ trung tiên giới…”
Cho dù lão tổ ngươi từng có địa vị cao đến đâu thì khi gặp được chuyên gia
trong lĩnh vực này thì cũng phải tiếp đón long trọng chứ!
Thành ca thầm nghĩ, anh đây rút thưởng rút được Luyện Khí thuật có thể trực
tiếp luyện ra tiên khí cửu phẩm, anh đây đã kiêu ngạo chưa hả?
Chẳng qua là hắn vẫn chưa thu thập đủ nguyên liệu, cũng không có nhu cầu gì
về phương diện này cho nên mới không để tâm đến mà thôi.
“Được rồi được rồi, nói với bọn họ thích đến thì đến!”
Nguyên Thịnh và Nguyên Thù đương nhiên không dám truyền nguyên văn câu
nói của hắn.
Hai người lại bước ra bên ngoài sơn môn với vẻ mặt rối rắm.
Chưởng môn Nguyên Chân và các trưởng lão còn lại đang nhiệt tình bắt chuyện
với hai vị Tiên Vương, hầu như đều sắp hóa thân thành những kẻ nịnh bợ rồi.
“Khương tổ sư sắp đến rồi!”
“Hai vị tiền bối xin lượng thứ…”
“Ha ha, các ngươi đến đây thật là vinh hạnh cho Phi Tiên môn bọn ta!”
“Nghe nói năm đó hai vị Tiên Vương lần lượt từ chối gia nhập Đan Minh và
Khí Minh?”
Thái độ của hai vị Tiên Vương khá ổn, về cơ bản đều mỉm cười đáp lại.
“Quả thật có việc này.”
Lưu Duyên Tiên Vương thong thả nói: “Đó là bởi vì sau lưng Đan Minh và Khí
Minh có mấy vị Tiên Đế chống lưng.”
Đám trưởng lão của Phi Tiên môn cũng không hiểu được, sao mà lại hình thành
quan hệ nhân quả này vậy.
Chẳng lẽ Đan Minh và Khí Minh có bối cảnh thâm hậu, có Tiên Đế làm chỗ dựa
vững chắc thì không tốt sao?
Tại sao lại bởi vì nguyên nhân đó mà không gia nhập hai liên minh này?
Mọi người cũng không dám truy hỏi.
Nguyên Hạc vẫn đang nịnh hót: “Mất đi hai vị tiền bối, quả thật là tổn thất của
Đan Minh và Khí Minh!”
Nguyên Triết cũng nói: “Đúng vậy, nếu hai vị tiền bối gia nhập Đan Minh và
Khí Minh, vậy thì đúng là phúc của trung tiên giới!”
Hai vị Tiên Vương không hẹn mà cùng nhau nhíu mày.
Hóa ra hậu nhân của Phi Tiên môn không biết Tiên Đế ở thượng tiên giới từng
mấy lần nhằm vào tổ sư gia của bọn họ sao?
Thế mà còn nói giúp cho Đan Minh và Khí Minh?
“Xem ra các ngươi cũng không biết gì cả.”
Đám trưởng lão cả kinh, vội vàng xin lỗi.
“Ý của tiền bối là sao?”
“Hai vị thứ lỗi, chúng ta chỉ là vô ý nói gì đó phạm vào điều kiêng kị rồi sao?”
Hai vị Tiên Vương lắc lắc đầu, chân mày lại giãn ra một lần nữa.
“Xem ra tổ sư gia của các ngươi bảo vệ các ngươi rất tốt, không muốn khiến
cho các ngươi bị cuốn vào bên trong lốc xoáy khủng bố kia.”
Vẻ mặt mọi người ở Phi Tiên môn đều hoang mang, hoàn toàn không hiểu đây
là ý gì.
Chỉ có duy nhất chưởng môn Nguyên Chân liên tưởng đến Cửu Diễm Tiên Đế
của năm đó.
Nguyên Thịnh và Nguyên Thù cũng đã trở lại.
Vừa thấy bên cạnh của hai người lại không có Khương tổ sư, đám trưởng lão
khá bất đắc dĩ.
Danh tiếng của hai vị đại sư này đã truyền khắp cả trung tiên giới, thật sự là
người khác cầu còn cầu không được, nghe nói Đan Minh và Khí Minh từng
nhiều lần mời bọn họ xuất sơn.
Đến ngay cả bọn họ mà ngươi cũng không nể mặt sao?
“Sao rồi, Khương chưởng môn đồng ý gặp bọn ta không?”
“Hắn có rảnh không?”
Hai vị đại sư rất kích động, Nguyên Thịnh chỉ có thể lắp bắp nói: “Lão nhân gia
hắn đang rảnh, muốn các ngươi đích thân vào trong gặp hắn…”
Còn câu nói “thích tới thì tới”, hắn chắc chắn là không dám truyền lời đâu.
Nghe thấy câu này, đám đồ tử đồ tôn ở phía sau hai vị đại sư đồng loạt lộ ra
dáng vẻ phẫn nộ.
“Sư tổ gia gia, rốt cuộc kẻ này là ai?”
“Đúng vậy sư tổ, kẻ đó có gì ghê gớm chứ? Hắn dựa vào cái gì mà làm vậy?”
“Nếu ngay cả xuất hiện đón tiếp hắn cũng không chịu, vậy thì chúng ta dứt
khoát rời khỏi đây thôi.”
“Đúng vậy, chúng ta đi đến đâu mà không được tiếp đãi long trọng chứ? Phi
Tiên môn nhỏ nhoi này là cái quái gì chứ?”
“Các ngươi đều câm miệng!”
Minh Trì Tiên Vương tức giận trừng mắt nhìn đám đồ tử đồ tôn phía sau này
một cái.
“Trước mặt vị đó, nếu các ngươi còn dám vô lễ như vậy đừng trách ta trục xuất
các ngươi ra khỏi sư môn, tuyệt đối không bỏ qua!”
Nói xong, hắn và Lưu Duyên Tiên Vương sửa sang lại y quan.
“Khương chưởng môn đang ở đâu, mau dẫn đường!”
Nhìn thấy phản ứng của hai người này, đám trưởng lão của Phi Tiên môn cuối
cùng mới thở ra một hơi.
Máu mặt của lão tổ thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, gặp ai cũng hiệu
nghiệm hết cả?
Chẳng có gì ngạc nhiên, hai vị đại sư này cũng hành đại lễ sau khi gặp được
Khương chưởng môn.
Thậm chí hai người còn nước mắt giàn giụa, vô cùng kích động.
Quả thật giống như đồ đệ rốt cuộc cũng tìm được sư phụ đã thất lạc nhiều năm
vậy.
Đám trưởng lão của Phi Tiên môn gần như đã bị khiếp sợ đến chết lặng.
Ngoại trừ mấy người đan sư khí sư phía sau hai vị đại sư này thì những người
còn lại đều ngây ra như phỗng, hoàn toàn không thể hiểu được cảnh tượng này.
Bọn họ từng nghe nói đến Khương tổ sư của Phi Tiên môn.
Mua 3300 miêng Tiên Duyên Lệnh, có được tiên khí cửu giai, còn có vài vị
Tiên Vương, Ma Vương có giao tình rất tốt với hắn.
Sau đó thì sao?
Nhiêu đây cũng không đến nỗi khiến cho hai vị đại sư khom lưng nhỉ?
Nghe nói gần đây ở trung tiên giới có không ít kẻ đều đang xoa tay, tính toán
tìm đến hắn để gây phiền toái bởi vì hắn mua quá nhiều Tiên Duyên Lệnh, phá
vỡ một vài quy tắc thông thường đã được ước định.
“Sao hai người các ngươi cũng không đến thượng tiên giới?”
“Bọn ta đều đang đợi ngươi xuất sơn một lần nữa, tiếp tục dẫn dắt chúng ta!”
Thành ca thầm nghĩ, sao lại là câu này nữa thế?
Hầu như đám người này đều chờ mong mình lên cao một cái, quấy cho thượng
tiên giới long trời lở đất, làm một phen sự nghiệp lớn thì phải?
Kỳ thật đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa nhớ ra được rốt cuộc hai người này là
người của vực giới nào.
Cho dù có hỏi hắn cũng sẽ không có ấn tượng.
Ngẫm lại cũng đúng, sức chiến đấu của đan sư, khí sư nói chung phải yếu hơn
so với các tu sĩ cùng giai.
Những biến cố liên tiếp của năm đó cũng không có cơ hội cho bọn họ thi triển
kỹ năng luyện đan, luyện khí, khi đó phỏng chừng cũng chỉ là những nhân vật
ngoài lề.
“Nghe nói hai người các ngươi mấy năm nay sống cũng khá ổn!”
“Đám hậu bối môn nhân này của ta gần như đều ca tụng không ngớt đối với các
ngươi.”
Hai người vội vàng xua tay khiêm tốn: “Khương chưởng môn nói đùa rồi,
những thứ đó đều chỉ là hư danh mà thôi…”
“So với ngươi, chút thành tựu này của bọn ta căn bản không đáng giá nhắc tới.”
Câu nói này khiến cho mấy kẻ đan sư khí sư đó cảm thấy khó chịu.
Hai vị tổ sư cho dù nhìn thấy Tiên Đế cũng không đến nỗi phải nhún nhường
như vậy.
Thành ca cười như không cười nói: “Mấy năm nay, hẳn là thông tin của các
ngươi nhanh nhạy lắm nhỉ?”
“Khụ, cũng tạm được.”
“Khương chưởng môn là có chuyện gì muốn thăm dò sao?”
“Ta chỉ là muốn hỏi một chút, hẳn là các ngươi đã nghe nói tới Phi Tiên môn từ
lâu rồi đúng không?”
Hai người vội vàng gật gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
“Đây chính là tông môn của Khương chưởng môn, bọn ta vẫn luôn rất để tâm
đến!”
“Không thấy rõ nhỉ?”
Sắc mặt của Thành ca đột nhiên trầm xuống: “Gần đây ta phát hiện ra đám môn
nhân này của ta căn bản chưa từng có được sự chiếu cố của các ngươi!”
“Không riêng gì các ngươi, còn có đám người Tiêu Hỗn, Sát Lợi và Tịch Vân,
tất cả đều chưa từng chiếu cố đến hậu bối của ta!”
Hắn vỗ tay vịn thật mạnh, đột nhiên đứng bật dậy, cười chế giễu.
“Những lời của các ngươi nói năm đó cũng thật dễ nghe!”
“Cái gì mà tương lai nhất định sẽ chiếu cố đến hậu bối môn nhân của Phi Tiên
môn, kết quả thì sao?”