Thành ca âm thầm thở phào một hơi.
Khi Minh Trì Tiên Vương bảo không đúng, hắn còn tưởng rằng hệ thống đã xảy
ra sai sót.
Hóa ra chỉ là bởi vì phẩm chất quá tốt.
Cái đó không phải là chuyện đương nhiên sao?
Thành phẩm do hệ thống luyện khí tạo ra đương nhiên là kết quả tốt nhất mà
nguyên liệu trước mặt có thể làm được.
Nhưng mà những người khác sẽ không thể nào cảm thấy đây là chuyện đương
nhiên được.
Chuyện này còn để cho người khác sống không vậy?
Chỉ một lát như vậy, chẳng cần dùng gì mà cũng có thể tạo ra được thất giai cực
phẩm?
“Chuyện này thật sự quá thần kỳ!”
“Rốt cuộc Hư Luyện Thuật thần thông tới mức nào vậy?”
“Ta vừa mới nhìn kỹ toàn bộ quá trình, thật sự không hiểu gì cả.”
“Đúng vậy, thật cao thâm khó lường…”
Phản ứng này của đám trưởng lão Phi Tiên môn còn bình thường lắm rồi đấy.
Còn đám đồ tử đồ tôn phía sau Minh Trì Tiên Vương, bọn họ sắp hóa đá luôn
rồi.
Ta là ai?
Đây là đâu?
Chuyện gì vừa xảy ra vậy?
Làm tùy tiện như vậy mà có thể luyện ra một thanh tiên kiếm thất giai? Lại còn
là cực phẩm?
Ai có thể nói cho bọn họ biết rốt cuộc là làm hiểu gì vậy được không?
Thành ca đặt thanh kiếm kia đến trước mặt chưởng môn Nguyên Chân Tiên
Tôn.
Dù sao đồ vật do hệ thống làm ra, căn bản không thể thu công đức về được, cho
nên ở trong mắt hắn, nó chẳng đáng tiền chút nào.
“Nguyên Chân, những nỗ lực của ngươi ta đều có thể thấy hết, thanh kiếm này
xem như là ta và Minh Trì Tiên Vương cùng ban cho ngươi.”
Lão già này kính động đến ngây người.
Lúc trước Minh Trì Tiên Vương ban thưởng thì bị tổ sư gia cắt ngang, hắn còn
đang có chút mất mát đây này.
Bây giờ thật sự là vui mừng gấp đôi.
Thanh kiếm này là cao cấp nhất trong thất giai, còn mạnh hơn nhiều so với
thanh kiếm Minh Trì Tiên Vương tặng lúc trước.
Đừng nói là mua được, chỉ sợ nếu không đến thượng tiên giới thì sẽ tìm không
ra thanh tiên kiếm thất giai thứ hai có thể so sánh được!
Hơn nữa đây là do lão tổ tự mình luyện ra, đại diện cho việc tổ sư gia sáng lập
môn phái công nhận mình.
Ý nghĩa quả thực có thể so với thượng phương bảo kiếm của Phi Tiên môn!
“Đa tạ tổ sư gia!”
“Đa tạ Tiên Vương tiền bối!”
Nguyên Chân quên hết tất cả, đường đường là chưởng môn lại trực tiếp quỳ
xuống lạy đến mẻ cả đầu.
Nhưng mà không có ai chê cười hắn.
Ngoại trừ Thành ca và tam đại Thi Vương, ánh mắt của những người khác nhìn
vào thanh kiếm đều nóng như lửa, hận không thể cướp đi.
Đặc biệt là các trưởng lão khác của Phi Tiên môn đột nhiên cảm thấy binh khí
ngũ giai lục giai trong tay của mình đều là rác rưởi.
“Khương chưởng môn, cái này… Rốt cuộc Hư Luyện Pháp này làm như thế nào
vậy?”
Minh Trì Tiên Vương hoàn toàn không thể giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Thật ra cái hắn quan tâm không phải là thanh kiếm này quý giá bao nhiêu, thứ
mà hắn càng để ý hơn chính là phương thức luyện khí hoàn toàn mới kia.
Chuyện này quả thực giống như là mở ra một cái cửa trước mặt hắn, khiến hắn
nhìn thấy một thế giới mông lung khác.
Nhìn thấy ham muốn học hỏi tràn ngập trong con mắt hắn, trong lòng Thành ca
thầm nhủ, ngươi không có hệ thống thì muốn cũng không được.
“Chuyện này chủ yếu là dựa vào thiên phú được trời ưu ái.”
“Cần có phẩm chất thần hồn và huyết mạch thể chất đặc thù, trên đời hẳn chỉ có
một mình ta mới có thể làm được.”
“Ngươi không cần thử làm lại…”
Hắn cũng không muốn hại lão đầu này đi đường vòng, một ngõ cụt khi chui đầu
vào thì cũng không hề có khả năng thực hiện được.
Minh Trì Tiên Vương khó mà giấu được được sự tiếc nuối trong mắt.
Đồng thời cũng lộ ra sự kính trọng ngưỡng mộ càng lớn với Khương chưởng
môn.
“Vậy… Khương chưởng môn có thể luyện lại một lần hay không để tiểu lão
được chiêm ngưỡng học tập thêm một lần nữa…”
Đường đường là Tiên Vương, bậc thầy luyện khí của trung tiên giới lại nói
muốn học tập.
Lời này truyền ra ngoài thì chỉ sợ ai nấy đều sẽ cảm thấy hắn đang ra vẻ khiêm
tốn.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả đám đồ tử đồ tôn kia của hắn
đều cảm thấy rất bình thường.
Theo như bọn họ thấy nếu ví đạo luyện khí như núi cao, vậy thì Minh Trì Tiên
Vương cũng chỉ có thể ngửa mặt trông lên chỗ càng cao hơn như Khương
chưởng môn, cơ mà vẫn chưa thấy rõ được toàn cảnh mà thôi.
Thành ca vốn định luyện lại thêm một lần, dù sao thì đại trưởng lão Nguyên
Thịnh vẫn còn đang ở một bên ngưỡng mộ kia kìa.
Thế là tiếp tục làm bộ làm tịch làm lại thêm một lần nữa.
Sau đó lại lấy ra một thanh tiên kiếm thất giai.
Kiếm vừa hiện, hai đại Tiên Vương là Lưu Duyên và Minh Trì đã vội vàng tiến
lên kiểm tra.
Vừa nhìn thấy thì lại là kinh ngạc thốt lên không ngớt.
“Lại là một thanh kiếm cao cấp trong số thất giai!”
“Sao có thể như vậy được?”
“Hai lần liên tục đều thành công, hơn nữa vừa thành thì đã là cực phẩm như
vậy!”
“Thật không thể tưởng tượng nổi!”
“Chuyện này, không phải ta là đang nằm mơ chứ?”
Mọi người ở đây lại nhốn nháo lên một lần nữa.
Thêm một lần thành công nữa đã đủ để chứng minh lần trước đó không phải là
trùng hợp.
Người bình thường sẽ cảm thấy chẳng có gì ghê gớm cả.
Nhưng mà với các luyện khí sư đã quen với việc phải trải qua vô số lần luyện
khí thất bại, gần như hoàn toàn đã bị đánh vỡ nhận thức.
Hai kỳ thích liên tiếp xảy ra ở trước mắt bọn họ, gần như đã phá hủy cả tuổi
nghề luyện khí hàng trăm hàng nghìn vạn năm của họ.
Chẳng lẽ phương pháp luyện khí Hư Luyện này sẽ không thất bại ư?
Hơn nữa còn ung dung như vậy, vừa ra thì đã là cực phẩm mà cả đời bọn họ
cũng không thể với tới?
Thậm chí rất nhiều đệ tử bắt đầu hoài nghi, phủ định chính mình.
Con đường luyện khí từ trước đến nay chính mình vẫn luôn đi theo, liệu có phải
đã sai lầm rồi hay không?
Nhưng mà không phải vô số luyện khí sư trước đây cũng bước lên con đường
này giống y hệt bản thân sao?
Trong lúc nhất thời, bọn họ vô cùng mờ mịt.
“Nguyên Thịnh, ngươi cũng vất vả mệt nhọc có công lao to lớn rồi, thanh kiếm
này thưởng cho ngươi!”
Thành ca cũng chẳng buồn nhiều lời, trực tiếp ném thanh kiếm cho đại trưởng
lão Nguyên Thịnh.
Người thứ hai lập tức cũng mừng như điên dập đầu liên tục.
“Đa tạ tổ sư gia!”
“Đa tạ Tiên Vương tiền bối!”
Lúc trước hắn còn tưởng rằng chỉ có chưởng môn mới được ban thưởng thất
giai, không ngờ rằng bản thân mình cũng có.
Tuy rằng thanh kiếm này cũng là thất giai, nhưng lại cao cấp hơn nhiều so với
thanh Bảo Quang Kiếm lúc trước của Lãnh Hóa Hàn!
Ngay lập tức, sư phụ lại có thể diện lại rồi!
Lão tiểu tử này cầm lấy thanh kiếm mà yêu thích không buông tay, hận không
thể lập tức đi ra ngoài thử xem, nhất là tỉ thí cùng với đồ đệ của bản thân một
chút.
Các trưởng lão khác cũng không đứng yên được nữa.
“Tổ sư gia…”
“Còn bọn ta thì sao…”
Đám trưởng lão Nguyên Thù, Nguyên Mục mếu máo.
Thành ca không có ý định là người nào cũng có phần thưởng, thứ nhất hắn
không nhiều nguyên liệu như vậy, thứ hai nếu thưởng cho tất cả vậy thì không
có gì đặc biệt quý giá cả.
“Các ngươi sao?”
“Các ngươi còn phải biểu hiện cho thật tốt vào.”
“Lấy chưởng môn và đại trưởng lão làm gương mà học tập theo cho thật tốt
vào.”
Câu nói này khiến cho Nguyên Chân, Nguyên Thịnh vô cùng đắc ý.
Nhìn đi, đây chính là sự công nhận của lão tổ đối với những việc mà mình đã
làm trong khoảng thời gian trước đó đây.
Người đầu tiên nhận ra thân phận của lão tổ cũng có rất nhiều ưu thế.
Lúc trước mấy người các ngươi không ngừng phản đối, bây giờ thì hay rồi?
“Ha ha, Nguyên Thù, Nguyên Mục các ngươi đừng gấp mà!”
“Trưởng lão Nguyên Bách, thanh tiên kiếm lục giai này của lão phu không cần
dùng đến nữa, bây giờ ban cho ngươi!”
“Cái này… Khụ, được rồi, đa tạ chưởng môn!”
Trưởng lão Nguyên Bách nhận lấy kiếm, biểu cảm vô cùng phức tạp.
Bởi lẽ hắn đang dùng tiên kiếm ngũ giai, nếu đổi lại là lúc trước lấy, có được
tiên kiếm lục giai thì chắc chắn hắn cũng là mừng rỡ như điên.
Nhưng bây giờ so với hai thanh tiên kiếm thất giai kia thì thanh kiếm lục giai
này chẳng còn được hoan nghênh nữa rồi.
Hơn nữa cái này còn là đồ mà người khác bỏ đi…
“Khương chưởng môn…”
Minh Trì Tiên Vương hoàn toàn mất đi phong độ của một cao nhân, ở một bên
gấp gấp đến độ vò đầu bứt tai, trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Đáng tiếc không còn nguyên liệu, nếu không hắn thật sự hy vọng Thành ca có
thể làm lại thêm một lần nữa.
Nhìn xem liệu còn có thể một lần đã thành công hay không.
Cho dù hắn không thể học được Hư Luyện Pháp này, nhưng mà là một luyện
khí sư, nhìn thấy phương pháp luyện khí thần kỳ như vậy, hắn cũng không thể
bình tĩnh nổi nữa rồi.
“Ngươi thật sự đã sáng lập ra một trường phái hoàn toàn mới!”
“Sáng kiến này đáng để ghi vào sử sách luyện khí, là một lần cách tân vĩ đại!”
“Tên của ngươi sẽ được vô số luyện khí sư ở đời sau khen ngợi…”
“Thật không hổ danh là ngươi!”
“So sánh với ngươi thì tiểu lão ta chỉ nhỏ bé như hạt bụi…”
Đám đồ tử đồ tôn kia của hắn cũng không tốt hơn bao nhiêu, gần như đã hoàn
toàn trở thành một đám fanboy rồi.
Bây giờ bọn họ làm sao còn dám khinh thường nữa, ánh mắt nhìn Khương
chưởng môn chính như thể là ánh mắt đang nhìn một vị tiền bối thần nhân khai
tông lập phái.